3
Tuy ta tạm thời ở lại, nhưng Chu phu nhân cố ý sai người sắp xếp cho ta một gian phòng hẻo lánh, còn dặn dò không được tùy tiện ra ngoài.
Biến tướng thành giam lỏng.
Bọn họ sợ ta sẽ bắt nạt Chu Tuyền Nhi.
Nhưng cớ gì ta phải bắt nạt một nữ tử yếu đuối như nàng ta?
Đôi tay này của ta đã từng lấy mạng không biết bao nhiêu địch nhân, thấm đẫm máu tươi nơi sa trường.
Thế nhưng, ta chưa từng, chưa từng vô cớ ức hiếp bất kỳ ai.
Sau vài ngày yên ổn, Chu Tuyền Nhi hồi phục không ít, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta.
Nàng ta ngồi trên ghế cao giữa sân viện, dáng vẻ cao ngạo, sắc mặt tràn đầy đắc ý.
“Sở Ninh Hi, thế nào? Cuối cùng cũng phải nhận thua rồi chứ?”
“Ta đã nói rồi, phụ thân, mẫu thân, ca ca, bọn họ đều đứng về phía ta. Cho dù ngươi có cùng huyết thống với họ thì sao? Người họ yêu chỉ có ta thôi!”
“Mười mấy năm bên nhau, thứ huyết thống hời hợt đó làm sao sánh được?”
Ta thật sự không hiểu, loại chuyện như thế có gì đáng để nàng ta đắc ý đến mức tự mình chạy đến khoe khoang?
Tuy ta không chủ động gây chuyện nhưng cũng chẳng phải hạng người để mặc kẻ khác lấn lướt.
Ta lạnh lùng cười khẽ: “Nếu ngươi đến đây chỉ để nói mấy lời này, vậy thì mời ra ngoài.”
Sắc mặt Chu Tuyền Nhi lập tức sa sầm, tức giận nói: “Ta nói như vậy là muốn ngươi biết điều một chút, tự mình rời khỏi Chu gia. Đừng mơ tưởng trở thành đại tiểu thư của Chu gia!”
“Cũng đừng vọng tưởng cướp đi phụ mẫu, ca ca và tất cả những gì thuộc về Chu gia từ tay ta.”
“Nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng ch.ết!”
Kẻ gần nhất từng nói với ta bằng giọng đó, đầu hắn hiện đang bị treo trên tường thành ba ngày ba đêm.
“Xem ra tay ngươi lành rồi, quên luôn cả nỗi đau nhỉ?”
Ta bẻ khớp tay, từng tiếng “rắc rắc” vang lên rành rọt, rồi chậm rãi tiến về phía nàng ta.
“Nếu đã không cần nữa, vậy để ta chặt giúp ngươi luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-tr-v-c-n-qu-t-c-nh&chuong=2]
Còn cái miệng dẻo quẹo kia, chi bằng cắt luôn cái lưỡi?”
Sắc mặt Chu Tuyền Nhi lập tức trắng bệch, rõ ràng bị dọa đến hồn phi phách tán, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Ngươi… ngươi… đồ điên… ngươi dám?”
“Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không.”
Nếu không có nha hoàn đỡ lấy, e rằng Chu Tuyền Nhi đã bị dọa đếnmềm nhũn hai chân mà quỳ xuống rồi.
Cuối cùng, Chu Tuyền Nhi hoảng loạn lảo đảo bỏ đi.
Chỉ với bấy nhiêu lá gan mà cũng dám ra oai với ta sao?
4
Vài ngày sau, bên ngoài truyền đến một tin đồn.
Công chúa Minh Nguyệt, ái nữ được Hoàng thượng sủng ái nhất, sắp đến Tô Thành.
Từ sáng sớm, Chu phu nhân đã gọi ta, Chu Tuyền Nhi và Chu Nghĩa Phàm đến.
Bà ta có vẻ vô cùng phấn khởi, mặt mày rạng rỡ, tươi cười không ngớt.
“Công chúa Minh Nguyệt sắp đến, hơn nữa còn ghé qua phủ chúng ta. Các con phải chuẩn bị cho thật chu đáo. Nghĩa Phàm, con đừng quên trước đây con từng có giao tình với công chúa. Nàng ấy lại là người được Hoàng thượng yêu thương nhất đấy.”
“Nếu con có thể cưới được công chúa Minh Nguyệt làm thê tử, thì Chu gia chúng ta chẳng phải sẽ trở thành hoàng thân quốc thích hay sao.”
“Chuyện này tuyệt đối không thể qua loa, nhất định phải coi trọng.”
Chu Nghĩa Phàm từng vào kinh dự thi khoa cử, khi ấy có gặp qua Sở Minh Nguyệt một lần, tuy hắn không đỗ đạt gì.
Hắn đầy tự tin nói: “Nương cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách khiến công chúa Minh Nguyệt say mê con, không lấy ai ngoài con.”
Chu Tuyền Nhi cũng lên tiếng góp lời: “Nương, nữ nhi thấy rằng, hôm công chúa đến, người vẫn nên cho người trông chừng tỷ tỷ thì hơn.”
Nói rồi, nàng ta quay sang ta, vẻ mặt như có chút áy náy: “Tỷ tỷ, muội không có ý mạo phạm, chỉ là nghĩ rằng tỷ mới trở về, lễ nghi còn chưa quen thuộc.”
“Nếu mạo muội ra mặt tiếp đón, lỡ như vô tình làm phật ý công chúa, đến lúc đó, người bị liên lụy sẽ là cả nhà chúng ta.”
Chu phu nhân gật đầu tán đồng: “Tuyền Nhi vẫn là chu đáo. Vậy cứ quyết như thế đi.”
Ta chỉ nhún vai, để lại ba chữ: “Không sao cả.”
Rồi xoay người bỏ đi.
Minh Nguyệt sắp đến sao?
Nàng ấy đến Tô Thành làm gì?
Sở Minh Nguyệt chính là đương kim công chúa Minh Nguyệt, cũng là bằng hữu thân thiết lớn lên cùng ta.
Năm đó, ta bị nhũ mẫu Chu gia vứt bỏ, vô tình gặp được Thái hậu khi bà đang vi phục xuất tuần.
Khi ấy, Thái hậu vẫn còn là Hoàng hậu, cùng đương kim Hoàng đế tình sâu nghĩa nặng nhưng sau khi sinh thái tử, bà mãi không thể mang thai lần nữa.
Bà luôn mong mỏi có một đứa con gái, vậy nên khi nhặt được ta, bà liền xem đó như ân huệ trời ban.
Sau khi đưa ta vào cung, chưa đầy nửa năm, bà thật sự lại mang thai rồi hạ sinh Minh Nguyệt.
Dẫu đã có nữ nhi ruột thịt, mẫu hậu vẫn hết mực yêu thương ta, chưa từng bạc đãi.
Quan hệ giữa ta và Minh Nguyệt chẳng khác gì ruột thịt.
Trước khi trở về Chu gia, ta đương nhiên từng nghe nói đến Chu Tuyền Nhi.
Khi ấy, ta từng cho rằng tình cảm giữa nàng ta và ta, hẳn cũng giống như giữa ta và Minh Nguyệt.
Kết quả cho thấy, ta đã lầm.
Giữa người với người, quả thật khác biệt.
Nghĩ đến đây, ta khẽ thở dài một hơi.
Nếu Minh Nguyệt đã đến, vậy phải nghĩ cách tìm thời gian ra ngoài gặp nàng một chuyến mới được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận