10
Khoảng thời gian ở Chu gia, ta vẫn luôn âm thầm cho người điều tra vụ án tham ô ở Tô Thành, hiện giờ cũng gần như đã tra xong.
Không cần tiếp tục che giấu thân phận nữa, tự nhiên cũng chẳng cần lo Chu gia biết.
Ta không rõ đêm qua đám người Chu gia ngủ có ngon hay không.
Sáng sớm hôm sau, người Chu gia đến.
Bốn người, không hơn không kém.
Chu lão gia và Chu phu nhân mặt mày lấy lòng nhưng trong đáy mắt Chu Tuyền Nhi vẫn không che được vẻ bất mãn.
“Hi Hi à, sao con không nói sớm? Ta đã sớm nghe danh công chúa Hi rồi.”
“Con ra trận gi.ết giặc, lấy một địch trăm, dũng mãnh thiện chiến, danh vang thiên hạ, là anh hùng trong lòng mọi người, ai ai cũng biết chuyện đó cả.”
“Chúng ta là người một nhà, có va chạm gì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu con nói sớm mình là công chúa Hi thì sự việc đâu đến nỗi căng thẳng thế này.”
Một tràng lời lẽ của Chu phu nhân khiến ta nghe mà buồn nôn.
Ý bà ta là... lỗi là ở ta?
Cái tên công chúa Hi đúng là nổi tiếng khắp kinh thành, ai ai cũng tán dương là nữ trung hào kiệt nhưng họ lại không ngờ người đó chính là ta.
Chu gia nằm mơ cũng muốn trở thành hoàng thân quốc thích, vốn dĩ đã có cơ hội đó.
Đáng tiếc là…
“Chu phu nhân, hôm qua bà không nói như vậy.”
“Hôm qua là ta giận quá nên lỡ lời thôi. Theo ta thấy, hôm qua con đánh đúng đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-tr-v-c-n-qu-t-c-nh&chuong=5]
Ca ca con lại còn mơ tưởng trèo cao công chúa, thật đúng là đáng đánh.”
Xem ra ta cũng hiểu rõ thế nào là gương mặt tráo trở rồi.
“Thật ra, lần này ta đến đây không phải cố ý giấu giếm thân phận, mà là mang theo thánh chỉ của hoàng huynh nên không tiện nói ra.”
“Vụ án tham ô ở Tô Thành đã bị tố cáo lên kinh, hiện giờ tra gần xong rồi, lập tức sẽ thu lưới.”
“Không một ai chạy thoát được.”
Vừa nói, ta vừa quan sát nét mặt của bọn họ.
Sắc mặt Chu lão gia không che nổi vẻ hoảng loạn, tay Chu phu nhân thì đã run lên.
Chuyện này chắc chắn không thể tách rời với Chu gia.
“Hi Hi, ta là phụ thân ruột của con mà! Chúng ta đều là người nhà cả, con không thể… nể tình người một nhà, nhắm một mắt mở một mắt được sao?”
Chu phu nhân cũng vội vàng nói theo: “Đúng đấy, Hi Hi! Dù sao chuyện này cũng liên lụy rất nhiều người, con bớt nói vài cái tên thì cũng chẳng ai biết. Chúng ta nguyện ý giao nộp hết số tiền đó!”
Dù sao thì giờ đã có một đứa con gái là công chúa, chút tiền bạc ấy cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng ta đã nhận lời hoàng huynh là sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, vậy thì tuyệt đối không thiên vị, không nương tay.
Đừng nói là người Chu gia đối xử với ta như thế, dù họ đối xử với ta thật tốt thì bất kỳ ai có liên quan đến vụ án, ta cũng tuyệt đối không tha.
“Chu lão gia, Chu phu nhân, mời hai người về cho.”
Ta phẩy tay.
Chu phu nhân còn định mở miệng nhưng Chu Nghĩa Phàm đã ngăn bà ta lại. Trong mắt hắn rõ ràng hiện lên sự chán ghét đối với ta.
“Mẫu thân, khỏi cầu xin nàng ta. Nàng ta chẳng qua chỉ là công chúa hữu danh vô thực mà thôi. Công chúa Minh Nguyệt mới là công chúa chân chính, làm gì có chuyện một đứa con nuôi như nàng ta có thể sánh bằng?”
“Đợi con thành thân với công chúa Minh Nguyệt, trở thành phò mã, con nhất định sẽ để Thái hậu đuổi cổ cái thứ vong ân bội nghĩa này ra khỏi hoàng cung!”
“Mẫu thân, chúng ta đi.”
Chu gia người đông thế mạnh mà đến rồi cũng rầm rộ mà rời đi.
Ta mang điểm tâm sáng đến phòng Sở Minh Nguyệt.
Nàng vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn mơ màng ngái ngủ.
“Ngươi lúc nào cũng dậy sớm như vậy.”
“Thành thói quen rồi. Mau dậy ăn chút gì đi.”
11
Ngày hôm sau, Minh Nguyệt từ bên ngoài trở về, lúc ấy ta đang thưởng thức mấy món điểm tâm đặc sản Giang Nam, chưa từng thấy nàng tức giận đến thế.
Nàng hùng hổ bước vào, cầm tách trà trước mặt ta lên uống một hơi cạn sạch.
Rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Ngươi có biết bọn họ quá đáng đến mức nào không? Chúng dám nói ngươi chỉ là đồ giả mạo nên bị đuổi khỏi đây, còn bắt ta quay về nói xấu ngươi với mẫu hậu và hoàng huynh để phế bỏ danh hiệu công chúa của ngươi!”
“Cái con Chu Tuyền Nhi kia bản thân thì hèn hạ mà lại cứ tưởng ai ai cũng giống mình. Trong tối ngoài sáng đều mỉa mai ngươi không xứng mang cùng một thân phận với ta.”
“Còn cả cha nương ngươi… ối giời ơi, không nói nữa, tức đến đau bao tử mất!”
Nhìn Minh Nguyệt tức giận đến thế, trái lại ta lại thấy rất bình tĩnh.
“Về sau đừng gặp lại bọn họ nữa.”
“Không gặp! Có đánh ch.ết ta cũng không gặp!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận