Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ CÀN QUÉT CẢ NHÀ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:36:05
12
Những kẻ dính líu đến án tham ô đều đã bị bắt giữ. Chu gia là do ta đích thân dẫn người đến bắt.
Lúc thấy ta, bọn họ hoảng loạn vô cùng.
Thế là quay sang gào lên với hai thị vệ áp giải: “Các ngươi buông ta ra! Ta nói cho các ngươi biết, nữ nhi ta là công chúa Hi đấy! Các ngươi dám làm gì ta?”
“Ăn nói hàm hồ. Cha nương của công chúa Hi chính là Thái thượng hoàng và Thái hậu.”
Tên kia không ngừng đeo gông xiềng lên người bà ta, ta cũng không lên tiếng ngăn cản.
“Nữ nhi ơi, chúng ta biết sai rồi, con cho mẫu thân một cơ hội nữa được không, mẫu thân nhất định sẽ bù đắp cho con!”
“Mẫu thân lúc biết con mất tích đã ngày đêm không ngủ được, lo lắng không thôi.”
“Ta và cha con đã tìm con suốt mười mấy năm đó! Con thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?!”
Ta vẫn đứng im không nhúc nhích như thể chẳng hề nghe thấy gì.
Từ năn nỉ van xin chuyển sang giở trò tình cảm, đến cuối cùng Chu phu nhân dường như cũng nhận ra ta chẳng chút lay động.
Bèn bắt đầu chửi rủa thô tục nhưng ta vẫn không phản ứng.
Bọn họ hoàn toàn không biết, kẻ hại họ căn bản không phải là ta. Ta cũng chưa từng cố ý muốn trả thù.
Là do bọn họ tự chuốc lấy mà thôi.
Tham ô đến mức đó đã khiến bao nhiêu người mất kế sinh nhai?
Kết cục hôm nay đều là do họ gieo gió gặt bão.
Chu gia bị tra xét sạch sẽ.
“Bẩm tướng quân, không tìm thấy Chu Nghĩa Phàm và Chu Tuyền Nhi đâu.”
Ta cau mày. Chạy rồi?
Tô Thành đã bị phong tỏa, không ai được ra vào, bọn họ có thể trốn đi đâu được?
Rất nhanh sau đó, có người chạy tới, thì thầm bên tai ta mấy câu khiến chân mày ta nhíu chặt.
Minh Nguyệt mất tích rồi.
Ta lập tức lấy pháo hiệu ra, bắn thẳng lên trời, giọng trầm xuống pha lẫn lửa giận: “Lục soát cho ta! Đêm nay nhất định phải tìm được công chúa Minh Nguyệt!”
“Rõ!”
Người của ta cùng với đội bảo vệ Minh Nguyệt vốn được bố trí sẵn bắt đầu lục soát từng nhà từng ngõ.
Chu Nghĩa Phàm và Chu Tuyền Nhi không thấy đâu, vào lúc này Minh Nguyệt cũng đột nhiên biến mất.
Ta nóng ruột như lửa đốt. Nếu Minh Nguyệt rơi vào tay bọn họ, nếu nàng mà…
Không! Không thể!
Ta lớn lên trong hoàng cung, từng có lúc tự ti, sợ hãi khi biết mình không phải là con ruột của mẫu hậu và phụ hoàng.
Nhưng chính Minh Nguyệt luôn dịu dàng với ta, nói rằng nàng thích ta nhất, ta chính là tỷ tỷ ruột của nàng.
Nếu ngay cả việc bảo vệ nàng ta cũng làm không xong thì sao xứng là tỷ tỷ nữa?
Chưa đầy một nén hương, cuối cùng ta cũng tìm tới một căn nhà tre nhỏ.
Chu Tuyền Nhi và mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng trước cửa, bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở... đúng là giọng của Minh Nguyệt.
Không giống những lần trêu ghẹo trước đây, ta rút roi ra, vung tay quất từng người một ngã nhào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-tr-v-c-n-qu-t-c-nh&chuong=6]

Bọn họ hoàn toàn không lại gần được.
Chu Tuyền Nhi hoảng sợ trốn ra xa nhưng rất nhanh bị bắt giữ.
Ta đá tung cửa, lập tức ôm Minh Nguyệt đang khóc nức nở vào lòng.
Chu Nghĩa Phàm đứng một bên, không cam lòng gằn giọng: “Công chúa Minh Nguyệt, nàng không phải thích ta sao? Chỉ cần nàng mang thai con của ta, hoàng thượng nhất định sẽ nể tình nàng mà tha cho Chu gia.”
Ta cởi áo choàng của mình, khoác lên người Minh Nguyệt rồi đưa nàng ra khỏi căn nhà, đóng cửa lại.
Rất nhanh sau đó, chỉ còn lại tiếng gào thảm như heo bị chọc tiết vang ra từ trong nhà tre.
“Chu Ninh Hi, ngươi là thứ vong ân bội nghĩa! Đừng quên, trên người ngươi vẫn chảy dòng máu Chu gia!”
Không có đâu.
Ta chưa từng nhận được chút ân huệ nào từ Chu gia.
Dù ta đã quay về, cũng chẳng ai trong số họ thật lòng đón chào ta.
“Đều tại ngươi cả! Nếu ngươi nói sớm ngươi là công chúa Hi thì chúng ta đã không đối xử với ngươi như thế! Tất cả là lỗi của ngươi!”
Ha, vậy ra chỉ có công chúa giàu sang mới xứng làm nữ nhi của họ?
Nếu ta chỉ là một tiểu nha đầu nghèo hèn, Chu gia liệu còn coi ta là con ruột?
Chỉ e còn sợ ta làm mất mặt họ ấy chứ!
Hắn dám làm tổn thương Minh Nguyệt, ta tất nhiên sẽ không nương tay.
Từng cú đấm giáng xuống người hắn, ta không hề giữ lại chút lực nào.
Cuối cùng, Chu Nghĩa Phàm nằm bẹp dưới đất, mặt mũi bầm dập. Nếu không phải còn thở, ta đã tưởng hắn ch.ết rồi.
“Chu Ninh Hi, với tư cách là người Chu gia, ngươi hãy hứa với ta một chuyện cuối cùng có được không?”
“Tuyền Nhi không phải con ruột Chu gia. Chuyện này không liên quan đến nàng ấy. Tha cho nàng ấy được không?”
“Nàng ấy có thai rồi, mang cốt nhục của ta… Xin ngươi hãy để Chu gia còn người nối dõi.”
Ta ch.ết lặng.
Hai người lớn lên bên nhau như huynh muội, dù không phải ruột thịt nhưng làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, thật khiến người ta buồn nôn.
Ta vỗ tay, giọng nói lạnh lẽo không mang chút cảm xúc: “Âm mưu hãm hại công chúa, nàng ta cũng có phần. Chuyện này không do ta quyết định. Ta sẽ bẩm báo đầy đủ với hoàng huynh để người xử lý.”
Nói xong, ta mở cửa nhà tre. Minh Nguyệt nhào vào lòng ta.
Ta che mắt nàng lại, không quay đầu, cứ thế mà rời đi.
13
Chu gia dính líu đến vụ tham ô, lại còn mang tội danh mưu hại công chúa, hoàng huynh nhất định sẽ xử lý nghiêm minh theo pháp luật.
Trên đường hồi kinh, ta luôn ở bên Minh Nguyệt.
Có lẽ vì thật sự bị dọa sợ nên nàng lúc nào cũng bám lấy ta không rời nửa bước.
Cuối cùng cũng trở lại hoàng cung, hoàng huynh nổi trận lôi đình, hạ lệnh xử trảm Chu Nghĩa Phàm, bêu đầu thị chúng.
Triều đình không một ai cảm thấy có gì không ổn.
Còn ta cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
14
“Hi tỷ, ngươi phải đi rồi sao?”
Chu gia vốn là gia tộc giàu có nhất Giang Nam, phú quý mấy đời.
Minh Nguyệt nói mà mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc.
Hẳn là đã biết ngày mai ta sẽ quay về biên ải, tiếp tục trấn thủ nơi biên cương.
Ta nắm lấy tay nàng, khẽ xoa đầu: “Ừ, ngày mai sẽ đi.”
“Hi tỷ… ta không nỡ rời xa ngươi… Nghe nói nơi đó rất gian khổ, ở trong cung chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta khẽ mỉm cười, không trả lời.
Hoàng cung dĩ nhiên rất tốt, nhưng ta là công chúa Hi, là Sở Ninh Hi, ta nhất định phải bảo vệ bách tính, bảo vệ giang sơn xã tắc không để kẻ địch xâm phạm.
Biên cương hiểm yếu, tiểu quốc rình rập, ta phải đích thân trấn giữ.
“Minh Nguyệt, hãy bảo trọng.”
(Hết).

Bình Luận

0 Thảo luận