Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM THẬT TRỞ VỀ CÀN QUÉT CẢ NHÀ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:35:38
8
Ta hả hê đánh cho Tống Cường một trận, đến khi Chu phu nhân dẫn theo một đám người xông vào.
Tống Cường đã ngoan ngoãn quỳ gối giữa sân, mặt mày bầm dập, không dám động đậy.
Còn ta thì ung dung ngồi tựa lưng trên ghế, thong thả ăn điểm tâm.
"Chu Ninh Hi!" Chu phu nhân gầm lên.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ dáng vẻ đại gia khuê tú thường ngày của bà ta đã hoàn toàn biến mất.
"Ngươi là cái loại bất hiếu, lại dám đánh người ra nông nỗi này! Ngươi quay về rốt cuộc là để làm gì? Ta thà rằng cả đời này ngươi đừng bao giờ quay lại thì hơn!"
"Sao ngươi lại vô giáo dưỡng đến vậy? Chút dáng vẻ nữ nhi cũng không có! Ta một lòng muốn tìm cho ngươi một tấm chồng tốt mà ngươi lại báo đáp ta như thế sao?"
Hừ, đây mới là lời thật lòng của bà ta phải không?
Sự trở về của ta, với bà ta mà nói chính là một sai lầm.
Ngay từ khi ta bước chân vào cửa Chu gia, đã là sai lầm rồi.
Nếu không phải vì người lính kia nói với ta rằng Chu phu nhân và Chu lão gia luôn nhớ mong con gái khiến ta ôm chút kỳ vọng, thì ta đã chẳng cần phải trở về.
Trước lúc ta rời đi, mẫu hậu còn nắm tay ta, dặn dò kỹ lưỡng.
"Nếu ban đầu không phải do họ vứt bỏ con thì đừng trách họ nữa. Có dịp thì đưa họ vào kinh, vào hoàng cung, ai gia sẽ đích thân tạ ơn."
Những lời ấy, ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Ai ngờ khi đến Chu gia, Chu phu nhân chỉ liếc nhìn vết bớt trên cánh tay ta để xác nhận thân phận, sau đó ôm ta một cái cho có lệ.
Chưa từng để ta cảm nhận được chút niềm vui sướng khi tìm lại con gái đã mất.
Giữa ta và đứa con gái của vú nuôi, họ chọn tin tưởng kẻ khác.
Giờ lại vì mười vạn lượng bạc, tùy tiện gả ta đi.
Vừa rồi, ta đã ép hỏi Tống Cường.
Cái gì mà xuất thân danh môn? Rõ ràng là một tên công tử bột ăn chơi trác táng!
Không chỉ lui tới thanh lâu, còn tiêu xài hoang phí, trong nhà có đến mấy chục tiểu thiếp và nha hoàn, đúng là một tên bại hoại.
Nếu Chu phu nhân thật sự xem ta là con gái ruột thì sao có thể vì tiền mà sốt sắng gả ta cho một kẻ như vậy?
"Mẫu thân, người đừng giận, có lẽ tỷ tỷ đã quen sống hoang dã bên ngoài rồi. Con tin tỷ không cố ý đâu."
Chu Tuyền Nhi vỗ nhẹ lưng Chu phu nhân: "Tỷ tỷ, tỷ đừng giận mẫu thân nữa."
Ta siết chặt cây roi trong tay, thật muốn vung lên quất nát cái vẻ mặt giả tạo đáng ghê tởm ấy của nàng ta!
"Vẫn là Tuyền Nhi thông minh, không giống nó. Nếu sớm biết con gái của ta lớn lên thành ra thế này, có khi ta cũng làm ra quyết định giống vú nuôi năm xưa."
Nếu như lúc nãy, bọn họ chỉ là làm tiêu tan hết hy vọng của ta về cái nhà này...
Thì giờ đây, ta đã hoàn toàn không còn gì để lưu luyến nữa.
"Đã vậy, ta đi. Dù sao ta cũng chưa từng gọi ngươi một tiếng mẫu thân, từ nay về sau Chu gia và ta không còn liên quan gì nữa."
Lúc trở về, ta vốn chẳng mang theo gì nhiều.
Giờ rời đi, tự nhiên cũng chẳng cần thu dọn gì mấy.
Từ lúc ta vào phòng thu xếp rồi rời đi, chưa đến một khắc đồng hồ.
Chu phu nhân vẫn nhíu mày nhưng không hề mở miệng giữ lại.
Khóe môi Chu Tuyền Nhi vẫn mang theo nụ cười mơ hồ, lúc này đây, nàng ta đã trở thành nữ nhi duy nhất của Chu gia.
Khi ta bước ngang qua, Chu Tuyền Nhi lên tiếng: "Tỷ tỷ, nếu tỷ chịu nhận sai với mẫu thân, có khi người sẽ giữ tỷ lại."
Ha!
"Chu phu nhân, Chu tiểu thư, hẹn không gặp lại. Chúc Chu gia vĩnh viễn hưng thịnh."
"Chuyện đó là đương nhiên. Hôm nay ca ca ra ngoài du ngoạn cùng công chúa Minh Nguyệt, sau này nếu huynh ấy trở thành phò mã, nhất định có thể che chở Chu gia hưng thịnh dài lâu."
Chu Xuyến Nhi cười rạng rỡ.
Ta không ngoảnh đầu lại, rời đi thẳng thừng.
Hưng thịnh lâu dài?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-tr-v-c-n-qu-t-c-nh&chuong=4]

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
9
Hồng Thiên tửu lâu là tửu lâu lớn nhất Tô Thành, giờ đã bị Sở Minh Nguyệt bao trọn.
Ta đến trước cửa, lấy lệnh bài ra, liền thuận lợi bước vào trong.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Chu Nghĩa Phàm vậy mà cũng có mặt.
Khi thấy ta, hắn cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Không có sự cho phép của Minh Nguyệt, bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện ra vào nơi này.
Chu Nghĩa Phàm dường như nghĩ ra điều gì, lập tức tỏ vẻ đắc ý: "À, là vì ta có mặt ở đây nên bọn họ mới cho ngươi vào, đúng không? Chu Ninh Hi, mau rời khỏi đây, đừng quấy rầy ta và công chúa."
Không biết hắn lấy đâu ra tự tin đến thế.
Nam tử xuất chúng ở kinh thành nhiều vô kể, Sở Minh Nguyệt lại là công chúa vừa xinh đẹp vừa tài hoa, đến cả những người ấy nàng còn chẳng thèm để mắt, huống gì Chu Nghĩa Phàm?
Hắn vậy mà vẫn còn mơ giấc mộng làm phò mã.
"Ta đã rời khỏi Chu gia rồi, ngươi với ta có quan hệ gì mà dám chỉ tay năm ngón?"
Ngay cả hoàng huynh của ta cũng chưa từng dùng thái độ đó với ta.
"Ngươi… ngươi… Người đâu, mau đuổi nàng ta ra ngoài cho ta!"
Hắn lớn tiếng gọi vọng ra cửa, ra vẻ oai phong.
Nhưng đám thị vệ đứng ngoài vẫn bất động.
Họ làm sao có thể nghe lời hắn?
Ở Tô Thành này, ngoài ta và Sở Minh Nguyệt ra thì chẳng ai có thể sai khiến bọn họ.
Ta nhướn mày: "Ồ, xem ra gọi không nổi rồi. Vậy để ta gọi giúp nhé?"
Chu Nghĩa Phàm bật cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: "Chỉ dựa vào ngươi? Nằm mơ giữa ban ngày đi!"
Ta cười nhạt một tiếng, khẽ chỉnh lại giọng, thốt ra hai chữ: "Người đâu."
Lập tức, người bước vào.
"Công chúa Hi!"
"Đem hắn ném ra ngoài."
"Tuân lệnh."
Giữa ánh mắt kinh ngạc tột độ của Chu Nghĩa Phàm, hắn bị hai thị vệ xách lên, vứt thẳng ra ngoài đường lớn.
Ta còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm: "Cái gì mà công chúa Hi? Ngươi là công chúa Hi?!"
Tốt lắm, chẳng cần ta phải tự ra tay.
Đúng lúc ấy, Minh Nguyệt quay lại, vừa thấy ta, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
"Hi Hi, sao ngươi lại ở đây?"
Ta đáp: "Ta bị Chu gia đuổi đi rồi nên đến tìm ngươi."
"Ừ ừ, tối nay ngươi ngủ với ta. Về sau ta chẳng cần phải ứng phó với tên Chu Nghĩa Phàm đó nữa. Nếu không vì lo cho ngươi, ta còn lâu mới thèm gặp hắn."
"Ngươi có biết không, cái suy nghĩ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga của hắn viết hết cả lên mặt rồi."
"Đã thế còn tự xưng xuất thân danh môn, thơ văn viết ra, đọc vào chỉ muốn nôn. Bốn chữ thôi, thối không chịu nổi."
Sở Minh Nguyệt am hiểu thi thư, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại viết chữ rất đẹp.
Với loại công tử bột như Chu Nghĩa Phàm, nàng dĩ nhiên chẳng buồn để mắt.
"Được rồi được rồi, đừng nhắc đến hắn nữa. Tối nay chúng ta tâm sự cho thật vui."
Ta từng dẫn quân trấn thủ biên cương, đánh suốt nửa năm trời, vừa khải hoàn trở về chưa được bao lâu đã đến Tô Thành, đúng là vẫn chưa có dịp tâm tình cùng Minh Nguyệt.
Tối đó, hai chúng ta lại giống như hồi nhỏ, cùng nằm trên một chiếc giường, trò chuyện đến tận nửa đêm.

Bình Luận

0 Thảo luận