Trong lòng ta bỗng dấy lên một cảm giác khác lạ.
Khuôn mặt lúc mới gặp còn chút non nớt, giờ đã phảng phất góc cạnh của năm tháng.
Hàng mi đen dày cong dài khẽ lay, vậy mà như cuốn bão tố trong lòng ta.
Ta hít sâu, cố đè nén cảm giác choáng ngợp, tự nhủ chắc là do hoảng sợ quá.
May quá, suýt nữa thì tan xương nát thịt.
Ngay sau đó, ta chìa hai quả trứng trong tay ra, đắc ý khoe: “Bự chưa, ngươi có muốn sờ thử không?”
Nếu không phải có ta, một kẻ nghiêm quy củ như y chắc chắn chẳng bao giờ được thấy trứng chim to thế này.
Nhưng Bùi Cảnh Ngôn phản ứng kỳ lạ, chẳng có chút ngạc nhiên nào, chỉ mím chặt môi, gương mặt đỏ lựng.
Y vội buông ta ra, lùi lại giữ khoảng cách.
Ta không hiểu nổi, chỉ nghĩ chắc y… sợ nóng.
Bằng không sao mặt lại đỏ đến thế?
Nhưng thôi, bắt không được chim thì còn có thể xuống sông bắt cá.
Dưới chân núi Tùng Vân có con suối uốn lượn, nước trong vắt, thỉnh thoảng cá con nhảy lên nô đùa, tung bong bóng.
Theo kinh nghiệm từng đi với tam ca trước kia, chắc chắn cá tôm nơi này béo tròn.
Nghĩ tới mùi cá nướng thơm phức, nước miếng ta chảy ròng ròng.
Không chần chừ, ta liền lột bỏ áo ngoài, định xuống nước.
“Lâm Chỉ! Giữa ban ngày ban mặt, ngươi định làm gì đó!” Bùi Cảnh Ngôn quát khẽ, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
“Cởi đồ chứ sao, không cởi thì xuống nước kiểu gì?” Ta đáp lại tỉnh bơ.
Thấy Bùi Cảnh Ngôn đứng ngẩn ra, ta thò tay giật lấy thắt lưng của y: “Ngươi cũng mau mau cởi đi, xuống cùng ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=13]
Ta nói cho ngươi biết, cá ta nướng ngon lắm, ngươi sống trong hoàng cung, chắc chắn chưa từng được ăn đâu.”
Dứt lời, Bùi Cảnh Ngôn đã bị ta lột sạch chỉ còn lại một lớp áo mỏng bên trong.
Muốn ngăn cũng không kịp, ta kéo tuột y xuống sông.
Nước lạnh buốt thấm qua y phục, ta không kìm được run lên cầm cập.
“Lâm Chỉ, ngươi…” Y mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng.
Ta thoáng nhìn liền đoán y muốn cảm ơn vì đã giúp cởi đồ, thế là tốt bụng an ủi: “Không sao đâu, chỉ cởi chút quần áo thôi, không cần cảm ơn.”
Bùi Cảnh Ngôn như thể tuyệt vọng, cuối cùng chỉ đành cùng ta mò cá.
Chẳng mấy chốc, ta bắt được một con cá nhỏ, xỏ tre để trên bờ, định bắt thêm vài con rồi nướng một lượt.
Quay sang nhìn y…
Áo trắng ướt đẫm dính sát lấy người lộ ra cơ bắp rắn chắc cân xứng, tóc đen xõa dài, dung nhan tuấn mỹ như tiên nhân bước ra từ bức họa thủy mặc.
Ta nhìn đến ngây ngốc, quên cả con cá lớn vừa bơi qua.
Đến khi tỉnh lại, nó đã lượn đến ngay trước mặt Bùi Cảnh Ngôn.
Trong lòng ta nóng ruột.
Dù học vấn hay xuất thân, Bùi Cảnh Ngôn đều hơn ta, chẳng thể để y lại thắng nốt vụ bắt cá này!
Vậy là ta lặng lẽ vòng qua một bên, chuẩn bị bất ngờ tóm lấy con cá.
Nào ngờ cá như đoán được hiểm nguy, bỗng vùng mạnh lao về phía trước.
Ta luống cuống, chân vướng một nhánh rêu, cả người ngã chúi, đâm sầm vào y.
“Ùm!” một tiếng, ta quỳ ngay trước mặt y, đầu nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tuy có hơi mất mặt, nhưng may mắn là con cá vẫn chưa thoát.
Thấy y nhìn ta trân trân, ta vội gọi: “Đừng ngẩn ra nữa, mau tới giúp ta bắt nó!”
Nhưng Bùi Cảnh Ngôn chẳng mấy vui vẻ, gương mặt đỏ gay, còn giơ tay chém vào cánh tay ta.
Ta vội né, tức tối quát: “Ngươi bị bệnh à? Ta tốt bụng gọi ngươi cùng bắt cá, ngươi lại muốn đánh ta?”
Nào ngờ y càng thêm kích động, nghiến răng hỏi ta đang nắm cái gì trong tay.
Ta ngơ ngác bóp bóp: “Không phải cá thì là gì?”
Sắc mặt y càng đỏ, lại xông tới đánh nữa.
Ta tưởng y muốn cùng ta tỉ thí, vừa lo ứng phó vừa buông tay, thế là con cá lớn vọt mất.
Bùi Cảnh Ngôn rốt cuộc mới bình tĩnh lại.
Ta nhìn mặt nước trống trơn, bực bội trách: “Đều tại ngươi! Yên lành không lo, lại đòi luận võ với ta, giờ thì cá cũng mất, cá nướng chẳng ai được ăn!”
Y không đáp, xung quanh chỉ còn lại không khí quái dị.
Ngẩng lên, ta thấy y đỏ mặt, môi mím chặt, ánh mắt vừa u ám vừa ấm ức, hệt như tiểu thê tử bị bắt nạt.
Ta bất giác rùng mình, rồi còn lo lắng hỏi: “Mặt ngươi sao đỏ thế? Chẳng lẽ ngâm nước bị bệnh rồi à?”
Nói đoạn, ta đưa tay định thăm trán y.
Ai ngờ Bùi Cảnh Ngôn hất mạnh tay ta ra, tức giận xoay người bỏ đi.
Ta ngẩn ngơ, lòng thắc mắc: sao ta lo cho y, y lại còn giận?
Nhưng nghĩ tới mấy con cá nướng vẫn đang đợi trên bờ, ta lập tức cao giọng gọi với: “Bùi Cảnh Ngôn! Cá còn chưa nướng mà, ngươi bỏ đi đâu vậy?”
Không ngờ y nghe tiếng ta thì càng chạy nhanh hơn.
Thật kỳ quái…
Nhưng mà, vậy cũng tốt.
Cá nướng còn lại đều là của ta hết, hẹ hẹ hẹ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận