Tam ca vừa mím môi liền thao thao bất tuyệt như súng liên thanh, không thể ngăn nổi: “Muội thôi đi! Mỗi lần phạm lỗi là lại giả bộ đáng thương để gạt tình cảm của bọn huynh!"
“Muội thử nghĩ xem, phụ thân mẫu thân giao cho bọn huynh trông chừng muội nghiêm ngặt, còn thu mất cả lệnh bài của muội chỉ vì muốn muội đừng chạy ra ngoài gây họa nữa."
“Thế mà muội hay lắm, lại để Nguyệt Nha giả làm muội ngồi trong thư phòng che mắt mọi người! Thậm chí còn lén đào lỗ chó để chui ra ngoài! Muội có biết khi bọn huynh phát hiện muội biến mất, cảm giác ấy chẳng khác nào trời sập xuống đầu không?!”
Tam ca càng nói càng phẫn nộ, cuối cùng tức đến mức hai tay khoanh trước ngực, giậm chân thình thịch.
Miệng còn lẩm bẩm: “Lần này ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng giấu giếm cho muội nữa, thật sự tức ch.ết ta rồi!”
Ta liền xụi lơ như cà tím bị sương đánh.
Các ca ca tốt ơi, nếu các huynh không che giấu giúp muội, thế mới thật sự là trời sắp sập!
Nhớ tới lần trước gây họa, bị phụ thân phạt trói thế ngựa rồi chép hai trăm lần kinh thư, toàn thân ta bất giác rùng mình.
“Haiz.”
Giọng thở dài của nhị ca vang lên trên đỉnh đầu, nghe có ba phần thương hại, ba phần cảm thông, bốn phần bất đắc dĩ.
Cộng lại vừa khéo là mười phần đáng thương cho ta.
Trong mắt ta lập tức lóe lên tia hy vọng.
Ta đang định mở miệng cầu xin nhị ca thì chợt bị gáo nước lạnh dội thẳng xuống: “Ấy ấy ấy, muội nhìn ta thế cũng vô ích thôi. Với cái tính bướng của tam đệ, ta cứu không nổi muội đâu, tự cầu phúc đi.”
Huynh ấy còn khoát tay một cái: “Hơn nữa, muội cũng nên nhớ lấy chút bài học đi, ai bảo muội đem đá quý ta sưu tầm mang ra chơi trò ném xuống nước chứ!”
Nói xong, nhị ca quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý ta nữa.
Ta lập tức hóa đá.
Có ai lại tư thù công khai như vậy không chứ!
Ta đành hướng ánh mắt cầu cứu sang đại ca.
Chỉ thấy huynh ấy thản nhiên nhấc chén trà, nhấp một ngụm rồi bình phẩm như chẳng liên quan: “Trà Long Tỉnh trước mưa năm nay dường như không bằng mọi năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=4]
Nhưng mà ta vẫn thích Long Tỉnh Tây Hồ dùng kèm tôm nõn hơn, thêm xoài, dưa hấu ăn với dứa cũng không tệ.”
Thật là điển hình của kiểu đã đọc nhưng trả lời lạc đề.
Đến nước này, ta rốt cuộc cũng hiểu ra...
Các ca ca từ lâu đã bàn bạc với nhau, đồng lòng hợp mưu, nhất quyết muốn đưa ta ra chịu tội.
Ta tuyệt vọng nằm rạp trên đất, buông xuôi: “Vậy thôi, muội chẳng còn là muội muội thân ái của các huynh nữa. Cứ đi mà bẩm với phụ thân mẫu thân đi, để hai người đến xử lý muội.”
Ngỡ rằng lùi một bước sẽ khơi dậy chút xót thương nơi các ca ca.
Ai ngờ bọn họ làm như không thấy tâm tư của ta, còn thản nhiên trò chuyện rôm rả.
Đại ca: “Trời cũng không còn sớm, phụ thân mẫu thân chắc sắp về rồi.”
Nhị ca: “Ui chao, có kẻ lấy trộm đá của ta đem ném xuống nước, e là sắp tiêu đời rồi đó.”
Tam ca: “Không biết lần này phụ thân mẫu thân sẽ phạt nó chép bao nhiêu lần kinh thư đây? Ta đặt cược một tháng công khóa, đoán là năm trăm lần.”
Nhị ca: “Năm trăm lần? Đệ cũng ác quá đi! Không biết đôi tay nhỏ xíu của nó chép xong năm trăm lần có phế luôn không. Nói đến thương A Chỉ, vẫn phải là ca ca như ta. Thế này đi, ta cược tám trăm lần.”
Ngữ khí tự nhiên chẳng khác nào bàn luận bữa cơm trưa hôm nay mặn hay nhạt.
Ta tức đến mức nhảy dựng ba thước: “Hay cho các huynh! Không cứu muội thì thôi, lại còn vui mừng hả hê trên nỗi đau của muội! Các huynh cứ chờ đấy, cùng lắm cá ch.ết lưới rách, muội lập tức đến nói cho Giang tiểu thư biết rằng đại ca thầm thương nàng từ lâu, rồi đem hết… hết… tranh xuân cung… đồ… của nhị ca tam ca trong phòng… Ưm...”
Ba vị ca ca đồng loạt sững lại.
Sau đó quýnh quáng bịt chặt miệng ta, sợ đến mức không dám phát ra chút âm thanh nào.
Lúc này nhìn lại, ba huynh đâu còn chút khí thế hùng hổ vừa rồi.
Tam ca nhăn mặt, ra sức nịnh nọt: “Muội muội ngoan của ta, vừa rồi là ta nói nặng lời, muội yên tâm, hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Huynh ấy còn vỗ ngực cam đoan, đầy vẻ chắc chắn.
Nhị ca thì đứng kế bên, điên cuồng gật đầu.
Đại ca lại quạt tay nhanh hơn, khóe miệng gượng cười: “Ui da, mấy hôm nay đọc sách mỏi mắt quá, hoa cả mắt, còn tưởng rằng A Chỉ ngoan ngoãn ở trong thư phòng học cả ngày ấy chứ. Chỉ là vai ta mỏi lắm, nếu có ai xoa bóp giúp thì tốt biết mấy.”
Ta lập tức hiểu ý, cười đắc ý, vội vàng chạy tới xoa vai bóp lưng cho các ca ca.
Trong không khí thoáng chốc tràn ngập một mảnh vui vẻ hòa thuận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận