Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:30:44
3
Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Bọn họ có thể giữ được thân ta, nhưng không thể trói buộc linh hồn phóng túng bất kham này.
Nhân lúc phụ thân nhập triều, mẫu thân đi gặp gỡ tướng quân phu nhân, ta liền bảo nha hoàn Nguyệt Nha giả làm mình ngồi trong thư phòng, còn bản thân thì chui qua lỗ chó, lén lút trốn ra ngoài.
Ta ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhàn nhã dạo chơi trên phố.
Quả nhiên, người bị giam cầm lâu ngày, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ.
Tỷ như trước quầy hàng kẹo hồ lô kia, một tiểu công tử đang thèm thuồng ngước nhìn xâu kẹo đỏ au bóng mướt.
Thế nhưng tiểu đồng sau lưng y lại cúi rạp người, gương mặt đầy khó xử.
Ta bước chậm lại, hiếu kỳ quan sát.
Tiểu công tử kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí độ bất phàm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=2]

Y phục giản đơn, song vải vóc đều tinh xảo.
Chỉ là khuôn mặt có chút xa lạ, hẳn là con nhà quan viên mới nhậm chức trong kinh.
Hứng thú của ta lập tức nổi lên.
Phải biết, khắp kinh thành này, công tử thế gia nào ta cũng từng gặp, chỉ có người ta chưa trêu chọc chứ chưa từng có ai ta không quen mặt.
Ta cười hì hì, làm như vô tình, vòng quanh bên cạnh bọn họ hết lần này tới lần khác.
Chỉ thấy tiểu đồng kia rốt cuộc cúi xuống thì thầm vài câu bên tai, tiểu công tử liền thôi giãy giụa, lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt quyến luyến chẳng nỡ rời nhưng rồi cũng quay người chuẩn bị rời đi.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta ngậm cọng cỏ đuôi chó, chống nạnh chắn ngang lối đi: “Tiểu mỹ nhân kia, cớ gì nhíu mày vậy?"
“Lẽ nào ra ngoài quên mang đủ bạc, ngay cả một xâu kẹo hồ lô cũng không mua nổi ư?”
Hai người đồng loạt khựng lại.
Tiểu công tử ngẩng mắt nhìn ta, trong đôi đồng tử đen láy lóe sáng khí thế lẫm liệt, từ thân thể nhỏ bé tỏa ra một loại uy nghiêm khiến người không thể kháng cự.
Ta ngẩn ra một hồi, ừm, dáng dấp cũng thật là ưa nhìn đấy chứ.
Chỉ là có hơi dữ dằn, giống hệt bộ dạng phụ thân ta mỗi khi nổi giận trách phạt ta.
Y mím môi, vừa định phát tác thì bị tiểu đồng phía sau ngăn lại.
Ta ung dung tiến đến trước sạp hàng, ném cho lão bản một nén bạc, ông ta lập tức như gặp quỷ mà bỏ chạy.
Cũng chẳng trách được, từ ngày chuyện ta trêu chọc Giang công tử truyền khắp kinh thành, người người nhà nhà đều mua tranh vẽ chân dung ta chỉ để vừa thấy mặt là quay đầu bỏ chạy.
Chỉ có điều, hiển nhiên vị tiểu công tử này chưa từng nghe danh Tứ công tử phủ Thừa tướng.
Nếu không, khi thấy ta vác cả xâu kẹo hồ lô bước đến, y nào dám đứng yên bất động như vậy.
Ta chống xâu kẹo xuống đất, nhướng mày cười nói: “Bổn công tử xưa nay vốn thương hoa tiếc ngọc, thấy ngươi cau mày khó xử, quả thật chẳng nỡ lòng."
“Chi bằng ngươi cười một cái với bổn công tử, cả xâu hồ lô này sẽ thuộc về ngươi, thế nào?”
Gương mặt non nớt của tiểu công tử thoáng qua một tia kinh ngạc.
Y quay đầu nhìn tiểu đồng phía sau, ánh mắt tràn đầy cầu cứu.
“Hoàng… lão gia dặn, ra ngoài phải hành xử khiêm tốn.”
Tiểu đồng khẽ lắc đầu, ra hiệu không thể manh động.
Song tiểu công tử tuổi còn nhỏ, tính khí chưa thu liễm, nghe ta mấy câu đã bị chọc tức đỏ bừng mặt, đôi môi mỏng run rẩy: “Ngươi… ngươi dám trêu ghẹo ta?!”
Ta nhả cọng cỏ trong miệng, càng thêm hứng thú, bèn rút một xâu kẹo, cắn luôn một miếng.
“Ừm~ Lớp đường mỏng giòn, trái đỏ vừa chua vừa ngọt, đáng tiếc a, mỹ vị thế này có người lại chẳng được nếm qua!”
Nói rồi, ta còn làm mặt quỷ chọc ghẹo.
Tiểu công tử tức đến đỏ bừng mặt, giơ tay chỉ ta: “Ngươi… ngươi…” lắp bắp mãi không nói thành lời.
Nhìn điệu bộ sắp khóc đến nơi của đối phương, tiểu đồng phía sau vội cảm thấy tình hình chẳng ổn, lập tức vác y lên chạy mất.
Ta tiếc nuối dõi theo bóng lưng bọn họ, chưa chịu buông tha, lại hét lớn: “Này! Muốn ăn kẹo hồ lô thì tới tìm bổn công tử! Kẹo của bổn công tử không cần tốn bạc, lúc nào cũng sẵn sàng đãi ngươi!”
Rõ ràng ta thấy, tiểu công tử trên lưng tiểu đồng lại giãy giụa kịch liệt thêm mấy lần.

Bình Luận

1 Thảo luận