Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tu Tiên Giới Cấm Công Lược

Chương 11: Tiểu Tề bên trái, tiểu Tạ bên phải

Ngày cập nhật : 2025-10-01 18:01:39
"Mau, rút lui thôi!"
"Sao ở đây lại có hoang thú cấp Thiên chứ á á á!"
Những người tiến vào đều là tu sĩ dưới Hợp Đan Kỳ, nếu là linh thú thì còn có khả năng giao tiếp đôi chút, chứ đối đầu với hoang thú cấp Thiên thì gần như là chuyện không tưởng.
"Tạ sư huynh! Cẩn thận!"
"Tạ sư huynh, chúng ta cũng đi thôi!"
Phù Chi láng máng nghe thấy những âm thanh huyên náo vọng vào từ bên ngoài. Tiếng binh khí va chạm, tiếng pháp thuật đan xen hòa cùng tiếng gầm rống của hoang thú, mặt đất cũng thỉnh thoảng lại rung lên bần bật.
Chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ để mường tượng ra trận chiến kịch liệt đến mức nào.
Nàng cẩn trọng ló đầu ra, nhanh như chớp đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi thừa dịp không ai để ý, lại rụt về con đường nhỏ.
Con hoang thú cấp Thiên kia to lớn vô cùng, đôi mắt đỏ ngầu, bộ lông màu tím bóng loáng mượt mà. Không ít người đã nhảy thẳng lên mình nó để tấn công, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hất văng ra ngoài. Khí tức của nó cuồng bạo khôn cùng, Phù Chi chỉ vừa ló đầu ra đã cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn.
Nàng dặn dò dây leo nhỏ vài câu rồi nhẹ bước ra khỏi con đường nhỏ. Phía trước, hàng chục người đang quần thảo với con hoang thú nên không một ai chú ý đến Phù Chi.
Phù Chi men theo vách núi, càng đến gần con hoang thú, khí tức hung tàn của nó càng khiến tim người ta đập loạn.
Sắp đến rồi.
"Nguy hiểm!"
Phù Chi vận chuyển Linh Nguyên, nhanh chóng lướt về phía cửa động. Con hoang thú vốn chỉ đang đùa giỡn với đám người kia, thoáng cái đã phát hiện ra Phù Chi. Nó thay đổi thái độ, dậm mạnh chân xuống đất, một luồng chấn động khiến tất cả mọi người đều ngã sõng soài, rồi lao nhanh về phía Phù Chi.
Phù Chi khom người xuống, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hoang thú.
"Ở đây này, bắt được ta không?"
Nàng xuất hiện ở phía sau lưng hoang thú, cách đó mười trượng.
Dụ nó ra xa một chút, nhưng rất nhanh lại bị đuổi kịp, nàng lại lộn một vòng, đáp xuống lưng hoang thú. Lông của con thú mang theo điện, những nơi trên người nàng chạm vào nhanh chóng bị điện giật đến thảm thương, Phù Chi phải nắm chặt lấy lông nó để không bị hất văng ra ngoài.
Nàng dùng tay còn lại, thong thả lôi Gia Tương Tương đang bám chặt trên vai mình ra, để cô dùng sức đâm mạnh vào phần xương cổ đang gồ lên của hoang thú. Toàn thân con thú giật nảy một cái, hai chân trước mềm nhũn trong giây lát.
Trong lúc hỗn loạn, nàng thấy dây leo nhỏ quấn lấy lệnh bài tất tả chạy đi xa, bấy giờ mới cao giọng hô lớn với đám người rõ ràng đã không còn chống đỡ nổi.
"Đi theo ta!"
Nàng kiểm soát Linh Nguyên của mình một cách chính xác, giữ mức tiêu hao trong phạm vi chấp nhận được. Xách theo Gia Tương Tương, nàng dùng một thuật thuấn di, xuất hiện ngay trước mặt đám người.
Bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, đằng nào cũng phải đánh cược một phen, chi bằng chọn Phù Chi, người trông có vẻ muốn cứu họ.
Một đám người theo chân Phù Chi đến trước vách núi, nối đuôi nhau chui vào.
"Người phía trước! Chen vào trong đi, chen vào trong đi!"
"Cứu mạng, đừng chen ta!"
"Tiến lên đi chứ! Người phía sau không vào được."
Mười mấy người nhích từng chút một, người phía sau sốt ruột la hét, thậm chí chỉ hận không thể đạp thẳng lên đầu người khác mà vào cho xong.
Sau khi tất cả đã vào trong, con hoang thú ở bên ngoài bắt đầu điên cuồng húc vào vách núi.
Phù Chi không hề lo lắng, con hoang thú kia hẳn là không làm gì được ngọn núi này. Những người đứng ngoài cùng ban đầu còn nơm nớp lo sợ, nhưng khi phát hiện ra chẳng có chút tổn hại nào thì cũng thả lỏng tinh thần.
Con hoang thú thấy không có cách nào thì cũng im bặt, không biết là đã bỏ đi hay đang nấp ở đâu đó chờ thời.
Không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Mấy người vai kề vai, đứng lúng túng.
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo cất lên lời cảm tạ.
"Cảm ơn tiểu đạo hữu!"
Những người khác cũng rối rít bày tỏ lòng biết ơn với Phù Chi.
"Đúng vậy, tuy không biết là ai, nhưng cảm ơn nhé."
"Dám hỏi quý danh đạo hữu, cảm ơn vừa rồi đã ra tay tương trợ!"
Phù Chi nói ra cái tên mà mình đã nói với Tề Bá Thiên: "Vũ Tương." Sau đó, nàng không nói thêm lời nào nữa, đối với người lạ, nàng trước nay không biết phải nói gì.
Người bên cạnh nàng lại vô cùng rối rắm, người đó không ai khác chính là Tạ sư huynh trong miệng mọi người ban nãy - Tạ Bỉnh Giang.
Tạ Bỉnh Giang cũng không ngờ mình lại có thể gặp Phù Chi ở đây, nghĩ đến cảnh tượng lần đầu gặp nàng, sắc mặt hắn ta liền lúc xanh lúc tím.
"Thảo nào ban nãy ta thấy một cái đầu ló ra trên vách núi, còn tưởng đầu ai bị đánh dính vào trong đó. Hóa ra là ngươi à."
Giọng điệu của Tạ Bỉnh Giang có phần khiếm nhã.
Phù Chi lặng thinh, cúi đầu nhìn chân, trong lòng chỉ nghĩ đến dây leo nhỏ, hoàn toàn không để ý đến Tạ Bỉnh Giang bên cạnh.
Tạ Bỉnh Giang vốn đã ghét việc bị Phù Chi làm mất mặt, sự phớt lờ trắng trợn thế này khiến lồng ngực hắn ta phập phồng dữ dội. Hắn ta hít một hơi thật sâu, nhắm thẳng mắt lại cho khuây khoả.
Trong lúc nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu ríu rít trò chuyện.
"Lần này không mang đủ đan dược rồi. Nghe nói bảo vật nhặt được ở kỳ trước đều có thể dùng ngay, sao lần này lại phải đợi đại hội kết thúc mới được mang đi chứ. Phen này gay rồi, mới vào có hơn một ngày mà thuốc đã hết sạch."
"Đúng thế, lại còn thả cả hoang thú cấp Thiên ba giai vào trong nữa."
"Sao các ngươi biết là cấp Thiên ba giai?"
Phù Chi cất giọng bình thản hỏi, nàng khá hứng thú với những thứ có thể đo lường được đẳng cấp.
Người cấp cao nhìn ra đẳng cấp của người cấp thấp thì rất đơn giản, nhưng ngược lại thì không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-tien-gioi-cam-cong-luoc&chuong=11]

Ninh Khương sư tỷ cũng từng nói với nàng rằng Ngôn Linh Châu dùng để kiểm tra số lượng rất hiếm, lại cực kỳ nhạy cảm và mỏng manh, thêm vào đó rất khó luyện chế thành pháp khí, nên phần lớn đều do Tiên phủ và các tông môn nắm giữ.
Vừa mới thoát chết trong gang tấc, mọi người vẫn còn hơi kích động, bây giờ lại được ân nhân cứu mạng hỏi đến, liền buột miệng nói ra.
"Đó là nhờ Tạ sư huynh của chúng ta lợi hại!"
"Đúng vậy, các trưởng lão ngày nào cũng nổi giận, Tạ sư huynh ngày nào cũng quỳ... Ưm... Ưm ưm."
Dường như nhận ra mình vừa lỡ lời nói xấu người khác ngay trước mặt đương sự, tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, vội vàng lên tiếng khen ngợi một cách đầy chột dạ.
"Chà, quỳ hay lắm! Quỳ diệu lắm!"
"Hay lắm, diệu lắm!"
Chuỗi lời khen ngợi liên tiếp đã át đi hoàn toàn giọng nói của Phù Chi khi nàng định hỏi tiếp. Tạ Bỉnh Giang tức đến mặt mày tái mét, mấy vị sư đệ sư muội nhận ra mình đã gây họa thì chỉ biết đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
Bỗng nhiên, từ bên trái Phù Chi vang lên một tiếng kêu khẽ.
"Vũ Tương? Ngươi còn sống à?!"
Phù Chi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Tề Bá Thiên.
"Nàng ta không sống thì chẳng lẽ đã chết rồi?"
Phù Chi quay đầu nhìn Tề Bá Thiên, không ngờ Tạ Bỉnh Giang đã nhanh hơn một bước, lên tiếng châm chọc.
Tạ Bỉnh Giang đang bừng bừng lửa giận, nghe thấy câu nói ngu ngốc này lại càng thêm tức tối, giọng điệu hắn ta đầy mỉa mai, nói đến mức Tề Bá Thiên mặt lúc xanh lúc tím.
[Nói hay lắm!]
Gia Tương Tương nấp dưới mái tóc dài của Phù Chi, vùi đầu vào vai nàng, hả hê ra mặt.
Phù Chi khẽ lắc đầu, nàng xem như đã nhìn ra, Gia Tương Tương căn bản là hoàn toàn không ưa Tề Bá Thiên. Cũng tốt, thực ra nàng cũng không ưa hắn ta cho lắm.
"Đạo hữu không sao là tốt quá rồi."
"Sau khi ngươi bị cuốn rơi xuống vách núi, hoang thú tấn công, ta và Lục muội muội đã mất một chút thời gian để dọn dẹp, lúc quay lại thì đã không tìm thấy ngươi nữa."
"Bí cảnh nguy hiểm, Vũ Tương đạo hữu vẫn nên hành động cẩn trọng."
Tề Bá Thiên không đến gần, mà chỉ chỉnh lại y phục của mình. Sau khi chạy trốn khắp nơi trong rừng, hắn ta cuối cùng cũng có một nhận thức rõ ràng về việc mình đã đến thế giới tu tiên. Dù trông có vẻ yên bình đến đâu, có bao nhiêu sự che chở đi nữa, thì đây cũng không còn là thế giới hòa bình như trước kia.
Nhưng không sao cả, đây là con đường mà một nam chính xuyên không nào cũng phải trải qua. Có sa cơ thất thế thì mới có ngày vùng lên, vùng lên, vùng lên, vùng lên, vùng lên, vùng lên.
Nghĩ đến đây, giọng nói của hắn ta ngày càng trở nên đầy tự tin.
"Hừ, dọn dẹp? Ta thấy là ngươi bị dọn dẹp thì có."
Tạ Bỉnh Giang bật ra một tiếng cười khinh bỉ, khiến Tề Bá Thiên đang mải mê tưởng tượng lại một lần nữa nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Người này mà cần bảo vệ sao?
Nàng không chọc người ta tức chết đã là may lắm rồi.
"Tình hình ở Diệu Dạ Mộc Lâm bây giờ thế nào?"
Nhìn tình trạng của Tề Bá Thiên hiện giờ, có lẽ bọn họ đã quay lại Diệu Dạ Mộc Lâm, có khả năng còn bị hoang thú truy đuổi một thời gian.
Dù sao bây giờ cũng tạm thời không ra ngoài được, có thêm chút thông tin thì sẽ có thêm lựa chọn.
"Có một đám hoang thú cấp Nhân tấn công chúng ta, ta đã tốn chút công sức dọn dẹp sạch sẽ rồi. Lục muội muội vì bảo vệ ta nên bị thương, hiện đang nghỉ ngơi ở bên ngoài con đường nhỏ."
"Lúc đầu không tìm thấy đường nên mất chút thời gian, sau đó thì không gặp thêm con nào khác, bảo vật có khắc phù ấn cũng không có bao nhiêu."
Đương nhiên là không có bao nhiêu rồi, Phù Chi đi một mạch đến đây, dây leo nhỏ đã cuỗm sạch những con hoang thú cấp Nhân rải rác trên đường.
Nếu Tề Bá Thiên đi đúng con đường nàng đã đi thì quả thực chẳng mò được gì.
Sau khi rõ ràng tình hình hiện tại, Phù Chi không nói gì thêm nữa.
Cạch một tiếng.
Âm thanh trong trẻo vang lên đặc biệt rõ ràng trong hành lang.
Ngay sau đó là một loạt những câu hỏi đầy nghi hoặc, mấy người liên tiếp kinh hô.
"A, cái gì vậy?"
"Ai giẫm lên chân ta thế!?"
"Ta hình như đá phải cái gì đó??"
Chỉ có Phù Chi im lặng không nói, dây leo nhỏ đã quấn lên cánh tay, đặt lệnh bài vào tay nàng.
Nàng cất kỹ lệnh bài, rồi lặng lẽ dùng tay kia vỗ về dây leo nhỏ, sau khi an ủi nó xong, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ tình hình qua lời kể đứt quãng của dây leo nhỏ.
Con hoang thú kia vẫn chưa rời đi, nó đang nằm mai phục ở ngay cửa hang.
Dây leo nhỏ là men theo một lối khác để vào, hoang thú không hứng thú với tiên thực không chọc đến mình, vì vậy nó đã vào đây rất thuận lợi. Nói xong, dây leo nhỏ còn rấm rứt nũng nịu với Phù Chi, dù sao vừa rồi bị người ta đá một cú lại còn giẫm lên một cái, nó tủi thân lắm.
Phù Chi mặc cho nó làm nũng, sau đó thuật lại tình hình cho mọi người, để họ lựa chọn xem tiếp theo nên làm gì.
Mọi người cũng không truy cứu làm sao nàng biết được tình hình bên ngoài, bày tỏ mong muốn được lắng nghe ý kiến của nàng.
Cuối cùng, mọi người bàn bạc một hồi rồi quyết định nghe theo lời Phù Chi, trước tiên đi đến đầu kia của con đường nhỏ, hướng về Diệu Dạ Mộc Lâm.
"Vậy tại sao ban nãy chúng ta lại phải đứng ngây ngốc trong vách núi làm gì?"
Trước khi đi, giọng nói trong trẻo ban nãy lại vang lên từ cuối hàng.
Mọi người im lặng, bước chân nhanh hơn.
Không nghe thấy, không nghe thấy...
Một nhóm người sau khi bố trí vài lớp phòng ngự và cảnh báo đơn giản ở khoảng đất trống ngay lối vào, liền không câu nệ tiểu tiết mà ngồi bệt xuống đất.
Ở đây tính cả Phù Chi là có mười hai người, có bốn người đi cùng Tạ Bỉnh Giang, hai người khác mặc y phục thống nhất màu trắng có hoa văn thanh trúc, giống như những người Phù Chi gặp lúc mới vào, hẳn là người của Thi Dược Các. Hai người còn lại ngồi khá xa, lại cách nhau một khoảng, có lẽ là những người đơn thương độc mã, không quen biết ai. Số còn lại chính là Lục Ỷ và Tề Bá Thiên.
Lục Ỷ thấy Phù Chi thì tỏ ra rất vui mừng, nhưng vì có đông người nên cũng không vội bắt chuyện.
Tề Bá Thiên từ trong tay áo lấy ra hai chiếc bồ đoàn nhỏ màu đen, một cái đưa cho Lục Ỷ, một cái đưa cho Phù Chi.
"Hừ."
Tạ Bỉnh Giang tỏ vẻ khinh thường, hắn ta từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một chiếc bồ đoàn trông có vẻ thoải mái và lộng lẫy hơn nhiều, rồi đặt xuống dưới mông mình.

Bình Luận

1 Thảo luận