"Cái sơn cốc này rộng lớn đến thế, biết đi đâu mà tìm một tiểu cô nương chứ??"
Một nữ tử mặc y phục màu vàng đứng trên phi thuyền, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Tiểu sư đệ đột nhiên gửi một tin không đầu không cuối, bảo nàng ấy đến sơn cốc bên ngoài trấn Ngô Đồng ở phàm giới để tìm một bé gái.
Sau đó, mặc cho nàng ấy hồi âm thế nào, tất cả đều như đá chìm đáy biển, chẳng có lấy một lời hồi đáp!
Cứ mỗi lần nhớ lại tin nhắn của tiểu sư đệ là nàng ấy lại không nhịn được phải đưa tay đỡ trán, trình độ học vấn của tiểu sư đệ thật sự đáng lo ngại.
Mỗi ngày đều như một con sói con, người lạ chớ lại gần, nhưng theo nàng ấy thấy, tiểu sư đệ chẳng khác nào một con chó ngốc.
Nàng ấy đã sớm nói với đại sư tỷ là phải cho tiểu sư đệ đến học đường, nhất định phải đến học đường, nhưng đại sư tỷ không biết vì sao lại đặc biệt dung túng cho tiểu sư đệ, hắn không muốn học thì thôi không học nữa.
Đợi khi nàng ấy trở về, nhất định phải bắt tiểu sư đệ cùng tiểu cô nương kia đi học, để hắn xem thử mình đã viết ra những lời lẽ gì.
Nữ tử mặc y phục màu vàng, chính là Ninh Khương, nàng ấy lắc lắc chiếc túi Càn Khôn của mình, đưa tay vào mò một cái liền lấy ra được thứ mình muốn.
Cũng phải thôi, một chiếc túi Càn Khôn mà đến một hạt bụi cũng chẳng có thì còn thứ gì mà không mò ra được chứ!
Thứ xuất hiện trong tay nàng ấy là một chiếc ấn nhỏ, trên đỉnh có treo mười bốn sợi tua rua bằng bạc.
"Tầm Linh Ấn" có thể dò ra dấu vết của linh khí đã từng được sử dụng.
Chỉ cần có người dùng qua linh khí, linh khí xung quanh sẽ có dấu hiệu tụ tập hoặc bị tiêu hao, miễn là dấu vết không quá yếu ớt hoặc thời gian trôi qua chưa quá lâu thì đều có thể tìm thấy. Bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nó mà thôi.
Ninh Khương một tay cầm Tầm Linh Ấn, một tay bấm pháp quyết, vận chuyển linh khí trong cơ thể rót vào Tầm Linh Ấn, những sợi tua rua khẽ rung lên.
Ngay lúc này, phi thuyền bỗng chấn động một cái, rồi lao thẳng xuống dưới với một tốc độ cực nhanh.
Nàng ấy lảo đảo một phen, suýt chút nữa đã đánh rơi Tầm Linh Ấn trong tay. Sau khi luống cuống tay chân bắt lấy món tài sản duy nhất còn sót lại này, Ninh Khương vội vàng đi vào trong khoang thuyền.
Ninh Khương đi đến linh trận lơ lửng giữa phi thuyền, xòe mấy viên linh thạch còn lại trong tay, cẩn thận nhặt ra viên nhỏ nhất đặt vào, lòng đau như cắt.
"Khải Độ Các này cũng quá nhẫn tâm rồi, buôn bán lớn như vậy mà phi thuyền ngay cả chút thời gian giảm tốc cũng không có."
Thứ gọi là phi thuyền này đúng là một con quái vật nuốt vàng, lúc thuê đã phải trả linh thạch thì thôi, lúc dùng lại còn phải trả thêm linh thạch. Nếu không phải nàng ấy không biết ngự kiếm phi hành, sớm muộn gì cũng lật tung cái Khải Độ Các này lên.
Sau khi tìm kiếm ở nhiều nơi có linh khí khác thường, bên tai Ninh Khương vang lên những tiếng kêu cứu yếu ớt, đứt quãng.
"Cứu mạng… cứu… mạng…"
Phi thuyền từ từ hạ xuống, Ninh Khương nhảy khỏi thuyền.
Rồi nàng ấy nhìn thấy một cảnh tượng "đậm nét" nhất trong sự nghiệp tu tiên của mình, một cuộc gặp gỡ đầu tiên mà cả đời này khó lòng quên được.
"Tìm thấy… rồi."
"A… may quá chỉ là bị chôn sống, khoan đã! Sao lại bị chôn sống thế này?!"
"Cứu mạng! Tỉnh lại đi!! Thôi xong rồi, tiểu sư đệ sẽ không giết ta đấy chứ."
Nhỏ nhắn thì đúng rồi, trắng trẻo cũng đúng rồi, mái tóc cũng không sai…
Nhưng ai nói cho nàng ấy biết tại sao lại chỉ còn mỗi cái đầu thế này!!
…
Mấy ngày sau, Huyền Lan Giới, Li Cảnh, Đại điển Khai sáng.
Huyền Lan Giới được chia thành ba khu vực lớn, khu vực thứ nhất tên là Khung Vân, khu vực thứ hai tên là Sâm Vu, khu vực thứ ba tên là Nhũng U.
Trong đó, khu vực thứ nhất là nơi cư ngụ của đa số tu tiên giả, khu vực thứ hai phần lớn là nơi sinh sống của yêu thú, còn khu vực thứ ba thì càng thêm rồng rắn lẫn lộn, thế lực của ma tu, quỷ tu, đọa tu không hề nhỏ.
Mà mỗi khu vực lại được chia thành năm đại cảnh.
"Đại điển Khai sáng" năm nay vừa hay được tổ chức tại Li Cảnh.
Đại điển lần này do Tiên phủ tổ chức, những đứa trẻ tham gia cơ bản đều ở độ tuổi từ năm đến mười lăm, có thể miễn phí kiểm tra độ tinh khiết và nồng độ của Linh Nguyên.
Phù Chi ngoan ngoãn đứng trong một hàng dài, bên cạnh là một nữ tử mặc y phục vàng khoanh tay đứng thẳng, chính là Ninh Khương, người đã đào nàng lên hôm đó.
Mấy ngày trước lúc mới tỉnh lại, Phù Chi cố chấp không chịu giao tiếp, không chịu ăn cơm, còn cùng với sợi dây leo nhỏ lén lút chuồn ra ngoài định tìm một nơi để cắm rễ.
Ninh Khương nói hết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng cũng vô dụng, thế là gấp đến độ nhảy dựng lên.
Mãi đến khi Gia Tương Tương không nhìn nổi nữa, tự mình tiết lộ thân phận, cũng chẳng thèm quan tâm Phù Chi có đồng ý hay không, dù sao miệng là của cô, cô sẽ ăn. Nếu không phải lo cho cái dạ dày đã đói mấy ngày của Phù Chi ăn đồ tanh mặn sẽ khó chịu, không chừng thịt linh thú cô cũng phải làm vài miếng.
Khó khăn lắm mới có cơ hội trị được đứa trẻ hư này, không dùng thì thật lãng phí.
Cái dạ dày cuối cùng cũng được lấp đầy thức ăn mới ngừng cuộn trào điên cuồng, Phù Chi cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể.
Một mặt nàng cảm thấy mình có lẽ đã biến thành người, mặt khác lại muốn xem thử có phải mình đã biến thành rỗng ruột, rồi bên trong bị nhét đầy thức ăn hay không.
Làm một cái cây không biết bao lâu, Phù Chi nhất thời nảy sinh sự hoài nghi sâu sắc về giống loài nguyên thủy của mình.
Nhưng may mắn là sau đó Phù Chi cũng không gây chuyện tuyệt thực nữa, Ninh Khương lau đi giọt mồ hôi không hề tồn tại trên trán.
Hàng người tiến lên rất nhanh.
"Hỏa Mộc Linh Nguyên, độ tinh khiết bảy giai, nồng độ tám mươi."
"Người tiếp theo."
…
"Kim Hỏa Thổ Linh Nguyên, độ tinh khiết ba giai, nồng độ sáu mươi."
Độ tinh khiết của Linh Nguyên có mười giai, con số càng cao thì việc nắm bắt linh khí càng dễ dàng. Nồng độ có giá trị từ không đến một trăm, giá trị càng lớn thì việc cảm ứng linh khí càng đơn giản.
Còn thuộc tính thì thể hiện ở màu sắc và sự khác biệt nhỏ của Linh Nguyên, màu đỏ là Hỏa Linh Nguyên, màu xanh lục là Mộc Linh Nguyên… màu tím là Lôi Linh Nguyên, cứ thế mà suy ra.
Phù Chi đang chuyên tâm xếp hàng, không hề để ý thấy cách đó không xa còn có một người mà có lẽ nàng quen biết - Cẩu Đản.
Cẩu Đản tên thật là Lý Thiết, nhóc ta căng thẳng vò vò vạt áo của mình.
Trong thôn bọn họ chỉ có một mình nhóc ta đến đây, lại còn là do mẫu thân đặc biệt vay tiền nhờ người đưa mình đến tham gia kiểm tra.
Nhìn quanh bốn phía, các hàng người được phân chia rõ rệt dựa trên sự sang trọng của trang phục, nhóc ta nhìn mấy hàng bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra vài phần khao khát.
Cho đến khi một cô bé mặc chiếc váy vải gai màu xanh nhạt lạc lõng với không khí xung quanh lọt vào tầm mắt, đồng tử nhóc ta co rụt lại.
Là "yêu vật"!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-tien-gioi-cam-cong-luoc&chuong=3]
Không đúng, là tiểu khất cái kia.
Rất nhanh đã đến lượt Phù Chi kiểm tra, Cẩu Đản bất giác siết chặt nắm đấm, trông còn có vẻ căng thẳng hơn cả bản thân Phù Chi.
"Hỏa Thổ Mộc Lôi Linh Nguyên, độ tinh khiết không giai, nồng độ… một trăm?"
Nghe thấy kết quả, Cẩu Đản thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may quá.
Nhưng thoáng chốc lại cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Nhìn lại phía Phù Chi và Ninh Khương, tâm trạng của hai người họ lại không dao động lớn lắm.
Phù Chi là vì không hiểu rõ những thứ này lắm, nàng cũng không thực sự muốn tu tiên. Ninh Khương và con sâu nhỏ kia để thuyết phục nàng đến đây, đã nói với nàng rằng ai ai cũng nói tu tiên để cầu trường sinh. Nhưng nàng đã quá chán ngán những năm tháng dài đằng đẵng đó rồi.
Ninh Khương thực ra lại càng không quan tâm, có Linh Nguyên là tốt rồi, tư chất không quan trọng, nàng ấy chỉ muốn tiểu cô nương này được mở mang tầm mắt, cùng lắm thì sau này bảo vệ nàng nhiều hơn một chút là được.
Ngược lại, người kiểm tra trước mặt lại há hốc miệng to như quả trứng gà, mãi không khép lại được, rõ ràng hắn ta còn kinh ngạc hơn nhiều.
Người đó không vội đưa thẻ bài cho Phù Chi rồi gọi người tiếp theo, mà lại ghé tai nói nhỏ với người bên cạnh. Chẳng mấy chốc, một lão giả phiêu nhiên mà đến, trong tay cầm một khối đá kiểm tra trông còn tinh xảo hơn.
"Hỏa Thổ Mộc Lôi, không giai, một trăm… lạ thật, không sai." Lão giả lẩm bẩm, rồi bảo Phù Chi phối hợp với mình kiểm tra thêm vài lần.
Phản ứng này lại gây ra một trận xôn xao không nhỏ cho những người phía sau, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Phía trước có chuyện gì vậy, còn gọi cả quản sự của Tiên phủ đến nữa?"
"Chẳng qua chỉ là một thể chất phế vật, có cần phải làm vậy không?"
Phù Chi dường như chẳng hề để tâm đến những lời bàn tán đó, nàng vươn cánh tay, xòe bàn tay nhỏ nhắn về phía người kiểm tra. Gia Tương Tương đã hoàn toàn hóa thành hình dạng của Phù Chi, chẳng cần nghĩ cũng biết Phù Chi muốn làm gì.
"Thẻ bài, có thể đưa cho ta được chưa?"
Tuy nhiên, Gia Tương Tương vẫn cố gắng hết sức để lời lẽ của mình ôn hòa hơn một chút.
Cô không kìm được mà nghĩ, nếu là đứa trẻ hư kia tự mình nói, chắc chắn sẽ ném ra hai chữ thẻ bài là xong.
Người kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào kết quả kiểm tra mà tấm tắc lấy làm lạ, theo tiềm thức liền đưa thẻ bài ra. Phù Chi nhận lấy thẻ bài, không chút dây dưa mà quay người rời đi.
Đến giờ ăn cơm rồi.
Phù Chi đang chuẩn bị đi tìm nguồn gốc của sức mạnh thần bí đang lôi kéo mình, thì phát hiện mình đang dậm chân tại chỗ.
Quay đầu lại nhìn, là Ninh Khương đang túm lấy cổ áo nàng.
"Đi đâu vậy, cầm chắc thẻ bài rồi lát nữa đến Đại điển Khai sáng để dẫn linh nhập thể."
Dẫn linh nhập thể thành công mới được coi là thực sự bước vào con đường tiên đạo.
Việc dẫn linh được Đại điển Khai sáng thống nhất sắp xếp, sau khi thành công mới có thể tự do đăng ký vào tông môn mà mình mơ ước.
Tiên phủ cứ mỗi năm năm sau đại điển sẽ cập nhật một lần bảng xếp hạng các tông môn đã đăng ký, cũng như một vài thông tin tình báo của từng tông môn để mọi người tham khảo.
Nhiều đứa trẻ có cha mẹ là tu sĩ, đang giữ chức vụ tại các tông môn lớn. Những đứa trẻ này đa phần chỉ đến đây cho có lệ, việc đăng ký vào tông môn chúng không cần tham gia, mà sẽ được tông môn của mình trực tiếp đưa đến Tiên phủ để đăng ký thông tin.
Phù Chi bị Ninh Khương kéo đến Đại điển Dẫn linh, lúc này đại điển đã tụ tập không ít người.
Một quảng trường rộng lớn, phía trước lơ lửng một tòa đài bằng đá bạch ngọc, trên đài đá khắc những minh văn màu vàng kim, ẩn hiện những luồng sáng lướt qua.
Trên quảng trường, chi chít đều là những tấm đệm, trước mỗi tấm đệm đều thống nhất lơ lửng một cái máng đá bạch ngọc nhỏ.
Phù Chi đứng trước chiếc bồ đoàn gần lối ra nhất, lòng rục rịch muốn động. Tiếc là Ninh Khương dặn dò nàng một tiếng nói là có việc, bảo nàng đừng chạy lung tung, sau đó còn đặc biệt dặn con sâu nhỏ phải trông chừng nàng.
Nàng đành phải ngồi xổm xuống, ngơ ngẩn nhìn cái máng đá ngọc trước mặt. Ngón tay vô thức vuốt ve hình dạng của máng đá, nàng bỗng khựng lại, rồi đặt thẳng tấm thẻ bài vừa nhận được vào trong, sau đó ngồi lên bồ đoàn.
Ninh Khương sợ nàng không biết gì, trước khi đến đã nhồi nhét cho nàng rất nhiều kiến thức cơ bản.
Mỗi ngày sáng, trưa, tối đều phải đọc cho nàng nghe một lần.
May mà nàng không nói được, nếu không không chừng còn phải học thuộc lòng một lần, nhưng mà con sâu nhỏ… ừm… Gia Tương Tương, mấy ngày trước quả thực đã thay nàng học thuộc rồi.
Ở Huyền Lan Giới này, cấp bậc tu tiên được chia thành bảy đại giai là Dẫn Linh, Thông Linh, Ngưng Dịch, Hợp Đan, Tán Đan, Hóa Hư, Phản Hư, Thoát Tiên, mỗi giai lại chia thành chín cấp.
Linh nguyên ban đầu có hình dạng như một khối khí không đều, sẽ dần dần ngưng tụ lại theo quá trình tu luyện.
Nghe nói ở kỳ Thoát Tiên sắp phi thăng, vị trí của Linh Nguyên ban đầu sẽ mọc ra một hạt tiên chủng.
Cái máng đá ngọc kia sau khi đặt lệnh bài vào, sẽ có linh khí lưu chuyển trong kinh mạch để làm mẫu chỉ dẫn.
Người chưa dẫn linh cần phải đi theo lộ trình mà linh khí chỉ dẫn, dẫn dắt linh khí cảm nhận được đi theo lộ trình trước đó đến đúng vị trí, nếu giữa chừng linh khí tan mất hoặc không đủ thì cần phải dẫn linh lại từ đầu.
Vì vậy, điều này đòi hỏi rất cao về độ tinh khiết và nồng độ của Linh Nguyên.
Độ tinh khiết thấp thì khó nắm bắt được linh lực, nồng độ thấp thì lại khó cảm nhận được linh lực.
Với tư chất mà Phù Chi đo được, chẳng khác nào một bàn đại tiệc bày ra trước mắt, nhưng lại không tài nào gắp lên được.
Cũng không trách lão giả kia nghi ngờ là có nhầm lẫn, cảm nhận được nhưng lại không nắm bắt được? Một kết quả chưa từng có.
Phù Chi lúc này đang chìm vào một cảnh giới huyền diệu khó tả.
Nàng dường như nhìn thấy cơ thể mình từ góc nhìn thứ ba.
Ngoài một vài thứ đang nhảy nhót lung tung, một chấm xám nhỏ đã thu hút sự chú ý của nàng, đây không phải là sâu… Gia Tương Tương chứ?
Chưa đợi Phù Chi suy nghĩ rõ ràng, linh khí màu xanh lục nhảy nhót hoạt động xung quanh đã tụ lại bên cạnh nàng, bao bọc lấy cả người nàng.
Những linh khí này không cần dẫn dắt đã tranh nhau xông vào kinh mạch của Phù Chi rồi lao thẳng vào Linh Nguyên, tốc độ nhanh đến mức khiến Phù Chi phải nhíu mày.
Nhưng khi thực sự vào đến trong Linh Nguyên, những đốm sáng xanh lục nhỏ bé đó cũng chỉ lóe lên một thoáng, rồi không còn phản ứng gì nữa.
Linh khí cứ thế tự động tuần hoàn trong kinh mạch của Phù Chi trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng lại chẳng lưu lại được thứ gì.
Ngay lúc ánh sáng yếu ớt trên lệnh bài trong máng đá lóe lên rồi lại lóe lên, Phù Chi đột ngột mở mắt, lúc này nàng đã hoàn toàn hiểu ra.
Nàng vốn là một khúc cây khô bị sét đánh chết, tuy bây giờ không hiểu vì sao lại biến thành thân thể con người.
Nhưng Linh Nguyên cũng giống như bản thể, hoàn toàn khô héo, không giữ lại được một chút sinh khí nào.
Sở dĩ đo ra là Hỏa Thổ Mộc Lôi cũng là vì trên Linh Nguyên thậm chí còn có dấu vết của thiên lôi và lôi hỏa để lại.
Một khúc gỗ đã chết thì làm sao có thể tiếp tục sinh trưởng?
Phù Chi từ bỏ suy nghĩ.
Lấy lệnh bài xuống, nhìn thấy dấu ấn dẫn linh nhập thể thành công trên đó, liền quay người rời đi.
Cũng không để ý rằng sau khi nàng đi chỉ vài hơi thở, "Đại điển Dẫn linh" mới chính thức tuyên bố bắt đầu.
"Nhanh vậy sao?"
Phù Chi vừa ra ngoài đã gặp Ninh Khương đang đợi ở dưới, chỉ thấy nàng ấy một tay cầm kẹo hồ lô, một tay ôm một túi quả chiên.
Phù Chi theo thói quen ấn ấn vào bụng mình.
Lại đến rồi, thức ăn của con người luôn có một sức mạnh thần bí, có thể câu hồn đoạt phách.
Chưa đợi Phù Chi đáp lời, tay nàng đã nhanh chóng bị Ninh Khương nhét đầy thức ăn, còn có một chiếc túi nhỏ được buộc vào thắt lưng.
Phù Chi và Gia Tương Tương phối hợp với nhau, một người phụ trách nhai, một người phụ trách nuốt, ba miếng năm miếng đã giải quyết xong đống thức ăn này. Gia Tương Tương thỏa mãn chép miệng, Phù Chi hạnh phúc xoa bụng. Ninh Khương đứng bên cạnh nhìn thấy không nhịn được mà véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của Phù Chi.
Phù Chi ăn no uống đủ, sờ sờ chiếc túi Càn Khôn mà Ninh Khương vừa đưa cho mình, bên trong đều là quà nhập môn mà nàng ấy chuẩn bị cho nàng. Từ đồ ăn vặt, đồ chơi của phàm gian đến trang bị thường ngày của giới tu tiên, không thiếu thứ gì.
Nàng đi theo Ninh Khương, đuôi mắt cong lên một đường cong nhỏ, đến chính nàng cũng không hề nhận ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận