"Ta không cần."
Phù Chi nhận lấy bồ đoàn, rồi tiện tay dúi ngược vào lòng Lục Ỷ. Đoạn, nàng cứ thế ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt lại trầm tư.
"Có ai cần chữa trị không?"
Hai đệ tử của Thi Dược Các đứng dậy, một trong số đó chính là thiếu niên có giọng nói trong trẻo lúc trước. Cậu giơ tay lên, cất tiếng hỏi trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi.
"Ta, ta, ta!"
"Chỗ này, chỗ này."
Vài cánh tay đồng loạt giơ lên, xem chừng số đan dược mang theo có lẽ đã dùng hết cả rồi.
"Mỗi vết thương thu phí hai trăm linh thạch! Tuyệt không ghi nợ."
Thiếu niên tính tình hoạt bát, thu tiền chữa trị lại chẳng hề nương tay.
Mọi người lặng lẽ buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn trời.
"Còn ai muốn chữa trị nữa không?"
Không nghe, không nghe, linh thạch thì không có, chỉ có một cái mạng quèn này thôi.
"Phiền hai vị chữa giúp cho cô nương bên cạnh ta, phí tổn ta sẽ trả."
Tề Bá Thiên ho khẽ một tiếng, ra hiệu cho hai người thiếu niên. Ở trong Diệu Dạ Mộc Lâm, một mình Lục Ỷ đã phải đối phó với tất cả hoang thú cấp Nhân, lại còn phải canh chừng bảo vệ hắn ta, vết thương cũ vừa lành đã lại có thêm vết thương mới, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã tiêu tốn gần hết số đan dược của hắn ta.
Nhớ lại đến đây, hắn ta đắm đuối nhìn thiếu nữ bị thương bên cạnh.
Bản thân nhất định sẽ không phụ nàng ta.
"Đa tạ đạo hữu, lần này vào đây ta không mang theo linh thạch, đợi sau khi ra khỏi bí cảnh sẽ thanh toán đầy đủ được không? Món Linh Khí phòng ngự cấp Nhân này cứ xem như là vật thế chấp của ta."
"Dĩ nhiên chút Linh Khí này là không đủ. Đạo hữu không cần lo lắng, đây là linh giản của ta, nếu ta không thể trả đủ, ngươi có thể đến bất kỳ phân các nào của Khải Độ Các để đòi."
Thực ra trong lòng Tề Bá Thiên cũng có chút ý định thu nhận tiểu đệ. Giới Y tu ở Huyền Lan Giới vô cùng đoàn kết, cũng có những quy tắc hành sự rất thống nhất, hiếm khi kết giao với các tu sĩ khác. Nhưng có "vú em" thì tốt quá rồi, bao nhiêu cũng không chê ít, huống hồ trước mắt lại là "vú em" tinh anh của Thi Dược Các, hắn ta không có lý do gì mà không ra tay.
Chỉ là lần bị Phù Chi từ chối trước đó đã để lại cho hắn ta một bóng ma tâm lý không nhỏ, bây giờ tặng đồ cũng phải tặng hai phần mới thấy yên lòng.
Thấy vị Y tu kia không chút do dự nhận lấy, hắn ta mới thả lỏng thần kinh đang căng như dây đàn.
[Ôi, ngươi xem Lục Ỷ cảm động đến sắp khóc rồi kìa. Tại sao vậy?]
Gia Tương Tương cũng không hiểu tại sao mình chẳng hề có cảm giác đồng hương gặp đồng hương với Tề Bá Thiên, cứ hễ đụng phải hắn ta là ham muốn châm chọc lại trỗi dậy ngùn ngụt.
Cô vẫn chưa lộ diện, hàm răng trắng bóng của cô tì vào lưng Phù Chi, chẳng dám nhúc nhích. May mà thân hình cô khá nhỏ, chỉ khoảng hai mươi lăm phân, mái tóc của Phù Chi đủ dài để che kín cô.
[Vết thương của nàng ta là do bảo vệ Tề Bá Thiên mà có.]
Ngay trước khi nhắm mắt, Phù Chi đã ngầm quan sát Lục Ỷ. Nàng ta bị thương khá nặng, sức nặng của bộ hồng y rõ ràng là đã thấm đẫm không ít máu tươi. Trong khi đó, Tề Bá Thiên lại không có bất kỳ vết thương rõ rệt nào. Kết hợp với sự kiện "chỉ hô hào chứ không hành động" trước đó, Phù Chi đã đi đến kết luận này.
Ngay lúc Gia Tương Tương nghe lời Phù Chi, liên tưởng rồi cảm thán thay cho Lục Ỷ, một giọng nói thiếu niên chợt vang lên.
"Vũ Tương đạo hữu có cần chữa trị không?"
"Ta không có linh thạch."
Phù Chi vẫn nhắm mắt, không hề lay động.
"Không sao, không sao, vết thương của ngươi được chữa miễn phí."
"Ngươi đã cứu ta một mạng, mẹ ta nói nợ người khác thì phải trả ngay. Cái này xem như ta trả lại ngươi một chút."
Thiếu niên quỳ một gối xuống, bắt đầu bấm pháp quyết, chuẩn bị vận chuyển Linh Nguyên để chữa trị cho Phù Chi.
Cậu ngập ngừng nhìn vào khuôn mặt và bàn tay của Phù Chi, miệng mấy lần mấp máy mà không biết phải diễn đạt thế nào.
"Vũ đạo hữu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-tien-gioi-cam-cong-luoc&chuong=12]
Mặt của ngươi..."
Cách hoang thú cấp Thiên đến hai đại cảnh giới, chỉ riêng dòng điện trên lớp da lông của nó đã khiến nửa người Phù Chi bị bỏng không nhẹ. Làn da trắng lạnh của nàng chi chít những vết thương cháy đen, sưng đỏ, trông thảm thương không nỡ nhìn.
"Bị điện từ da lông hoang thú giật."
Phù Chi chẳng hề bận tâm, thuận miệng đáp. Cũng may là nàng sớm đã bị thiên lôi đánh cho chỉ còn lại chút cặn bã, chỉ tiếc bộ y phục thuở nhỏ của Ninh Khương sư tỷ, nàng kéo nhẹ ống tay áo quăn queo, phần vải đen thui lập tức vỡ vụn thành tro.
"Không, không phải... Ta không có ý đó!"
"Ài, ý ta là, loại vết thương này bây giờ cũng không dễ xử lý. Môn phái của ta chuyên kinh doanh nguyên liệu đan dược và dược liệu, có một số loại dược tề chữa trị rất tốt, ngươi có muốn thử không? Cứ xem như là trả nốt phần ân tình còn lại."
Nói rồi, như thể sợ Phù Chi từ chối, cậu dúi một chiếc linh giản được khắc hoa văn phức tạp vào tay nàng.
"Nhà chúng ta ở Li Cảnh cũng có không ít chi nhánh, nếu ngươi đồng ý thì cứ mang linh giản này đến các, báo tên ta là Kỳ Tri Dịch là được."
Cậu có chút thấp thỏm nhìn linh giản trong tay, thấy Phù Chi nhận lấy rồi mới đề nghị chữa trị sơ qua cho nàng. Phù Chi không ngăn cản hành động của cậu, vừa hay nàng cũng muốn xem thử Y tu có tác dụng với mình không.
Nàng đưa cánh tay còn lại có vết thương ra, ban đầu cánh tay trái bị rạch một vết rất dài, đến bây giờ đã chỉ còn lại một vệt xước mờ.
Hiện tại, trông như vết thương đã lành lại dưới sự chữa trị của Kỳ Tri Dịch, nhưng thực chất Phù Chi biết đây là tốc độ hồi phục bình thường của mình.
Phép trị liệu của Y tu vô dụng với nàng.
Phù Chi ước chừng thời gian, liền thu tay về, ý tứ không cần chữa nữa đã quá rõ ràng. Kỳ Tri Dịch cũng không nhận ra điều gì bất thường, còn tưởng mình đã trả được chút ân tình nên tủm tỉm cười.
Khu vực không lớn, chuyện bên phía Phù Chi có không ít người nhìn thấy mà trong lòng nóng ran, nói không ghen tị khi có được linh giản của Thi Dược Các là nói dối.
Nhưng Phù Chi đã hào phóng chia sẻ mật đạo mà mình biết, giúp họ không đến nỗi bị đá văng khỏi bí cảnh quá sớm, trong lòng mọi người ít nhiều vẫn có chút cảm kích.
Phù Chi không biết những suy nghĩ muôn ngàn khúc khuỷu trong lòng người khác.
Nàng lấy lệnh bài ra, tên của mình đã leo lên vị trí cao nhất, phía trên vẫn còn hai người nữa.
Xem ra nàng đoán không sai, con hoang thú kia quả nhiên đang canh giữ hang động.
Thứ mà dây leo nhỏ quét được bên trong rất có thể chính là vật phẩm cấp Thiên. Một món cấp Thiên đã có thể leo lên hạng ba, quả nhiên những thứ phẩm chất cao được cất giấu rất ít.
Nàng xoa xoa tay, nội thị Linh Nguyên, nhớ lại quá trình dẫn họ đi ẩn nấp trước đó.
Phù Chi đã cứu tổng cộng chín người, trong đó có ba người, bao gồm cả Kỳ Tri Dịch, trên người đều xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Bây giờ, xung quanh Linh Nguyên của nàng có bốn đốm sáng nhỏ đang yên ổn quây quần. Mấy đốm sáng có kích thước khác nhau, lớn nhất to bằng móng tay, là đốm sáng chui ra từ trán của Gia Tương Tương.
Lẽ nào là do cứu người mới sinh ra? Nhưng nếu chỉ cứu người thì không phải ai cũng có đốm sáng, hơn nữa nàng đâu có cứu Tề Bá Thiên.
Thời gian từng chút một trôi đi, mọi người đều ngồi không yên, quyết định đi xem thử con hoang thú kia thế nào.
Dù sao đánh không lại thì chạy, chạy không thoát thì lại trốn về đây.
Phù Chi thong dong đi ở phía sau.
Cách đây không lâu, dây leo nhỏ đã lén đi thăm dò, con hoang thú kia không biết đã chạy đi đâu mất, cũng không có trong hang động.
Vậy nên bây giờ chính là cơ hội tốt để ra ngoài.
"Vũ Tương đạo hữu, Lục Ỷ muội muội hãy đi sau lưng ta."
Tề Bá Thiên dùng chiếc quạt xếp chặn Phù Chi lại, định bụng vớt vát lại chút hình ảnh xấu do hành vi trước đó gây ra.
Tạ Bỉnh Giang nghe vậy liền đưa tay định đẩy thẳng Phù Chi lên phía trước.
Khụ, đẩy không được.
Phù Chi nghi hoặc quay đầu lại, tự dưng đụng vào nàng làm gì?
Đang lúc định hỏi, các sư đệ sư muội của Tạ Bỉnh Giang rất biết điều, nhân cơ hội chen vào sau lưng Phù Chi, để cho Tạ sư huynh của họ có thể tùy ý đi theo, chỉ còn lại Tề Bá Thiên đứng tại chỗ siết chặt nắm đấm và Lục Ỷ vẫn còn đang ngơ ngác.
Tề Bá Thiên đâu phải không tức giận, ngược lại, hắn ta sắp tức điên lên rồi. Dưới góc nhìn của hắn ta, Tạ Bỉnh Giang chẳng khác nào một tên phản diện không biết sống chết, chỉ là thực lực của Tạ Bỉnh Giang này cao hơn hắn ta rất nhiều, khiến hắn ta không thể không nén giận nuốt cay.
Mọi người đi xuyên qua khe núi, rất nhanh đã đến lối ra.
Kỳ Tri Dịch gan lớn đi đầu tiên, cậu cẩn thận thò đầu ra, phóng thần thức dò xét một lượt rồi mới xác nhận an toàn.
Cậu vẫy vẫy tay về phía sau, ra hiệu cho mọi người đi theo.
Phía sau im phăng phắc.
Cậu đột ngột quay đầu lại mới phát hiện, bên trong tối om nên chẳng ai thấy được động tác của mình, bèn ngượng ngùng nói khẽ.
"Không sao rồi, đi thôi."
Lúc nghỉ ngơi trước đó, có lẽ là để cảm ơn sự cứu giúp của Phù Chi cũng như trao đổi thông tin, những người này đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện họ gặp phải.
Mấy người họ bị dịch chuyển đến một biển hoa, thoạt nhìn vô cùng diễm lệ, nhưng các loài hoa lại vô cùng đa dạng, nào là độc hoa, mê hoa, hoa ăn thịt người... Thật khó lòng phòng bị. Họ đã tốn rất nhiều công sức và lãng phí không ít dược liệu mới thoát ra được, vừa ra ngoài lại đụng phải hoang thú cấp Thiên, đúng là xui tận mạng.
Sau khi ra khỏi con đường nhỏ trong khe núi, cả không gian bỗng trở nên quang đãng.
Lúc này đã là đêm khuya, trên trời chỉ có một vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng màu bạc, cả không gian chìm trong tĩnh lặng.
Họ nhanh chóng đi qua khu vực của hoang thú cấp Thiên. Giờ đây, trước mặt tất cả mọi người là một lớp cỏ mỏng manh tỏa ra ánh huỳnh quang màu lam yếu ớt. Lớp cỏ càng lúc càng mọc cao hơn, kéo dài đến tận phương xa, ước chừng chiều cao cuối cùng có thể nhấn chìm cả con hoang thú khổng lồ kia.
Cũng chẳng trách đám người này sau khi thoát khỏi biển hoa lại chọn đi về phía Diệu Dạ Mộc Lâm.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần chú ý động tĩnh xung quanh, ai nấy đều cầm sẵn pháp bảo vũ khí trong tay.
Trước mắt chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là tiến vào bụi cỏ phía trước như thể sắp nuốt chửng người ta. Nếu trong bí cảnh không có pháp trận cấm phi hành thì còn đỡ, bây giờ cả đoàn người chỉ có thể chìm vào trong đám cây cỏ mọc hoang dại này.
Vài người ngầm hiểu ý nhau, vây quanh Phù Chi và hai vị đệ tử Thi Dược Các ở giữa, rồi vừa triển khai thần thức vừa tiến về phía trước.
"Chúng ta đi bao lâu rồi? Sao vẫn chưa ra khỏi thảm cỏ này vậy?"
"Mọi người đi sát vào, đừng để lạc nhau."
Kể từ lúc chìm vào trong bụi cỏ, mọi người không còn nhớ mình đã đi bao lâu, mỗi bước chân, từ lúc nhấc lên đến khi hạ xuống đều bị kéo dài ra vô tận. Bên tai ngoài tiếng cỏ lay động sột soạt thì ngay cả tiếng nói chuyện cũng dần xa khuất, vừa không có nguy hiểm, vừa không có điểm dừng.
Đùng, một người đột ngột ngã xuống, rồi bị bụi cỏ vô tận nhấn chìm.
Kế đó là vài tiếng động liên tiếp, tất cả mọi người đều bị nuốt chửng vào biển cả màu xanh mực vô tận này. Chỉ còn lại Phù Chi đứng tại chỗ, từ lúc bắt đầu đến giờ mới qua nửa nén hương, phản ứng của đám người này khiến nàng thầm dấy lên cảnh giác. Nhưng cho đến khi tất cả mọi người bị nuốt chửng, nàng vẫn bình an vô sự.
[Phù Chi, chúng ta đi bao lâu rồi? Thảm cỏ này sao đi mãi không hết vậy?]
Gia Tương Tương sau lưng cũng bắt đầu có chút bất thường, đôi chân nhỏ của cô vô thức đạp đạp sau lưng Phù Chi, đôi tay bám vào vai nàng cũng dần yếu đi, như thể đang trải qua một cuộc hành trình vô định.
Phù Chi nhấc cô từ trên vai xuống, rồi đổi sang ôm trước ngực.
Nàng nhìn xuống bụi cỏ rậm rạp, không để lộ ra một chút đất đai nào. Nàng nhắm nghiền hai mắt, cứ thế bình thản nằm ngửa xuống.
...
"Sao lại có hai con hoang thú đang đánh nhau thế kia!?"
"Các vị đạo hữu, chúng ta đợi hai con hoang thú lưỡng bại câu thương rồi hãy xông lên."
Phù Chi nằm trên mặt đất, bên tai truyền đến những âm thanh ồn ào, còn có cả tiếng vũ khí rít lên xé toạc không khí.
Đôi mày nàng nhíu chặt, mí mắt run lên dữ dội.
Rồi, nàng đột ngột mở bừng mắt!
Phù Chi ôm Gia Tương Tương vẫn chưa tỉnh dậy nhanh chóng đứng lên, hướng thẳng về phía nguồn phát ra âm thanh.
Là tiểu sư huynh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận