Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tu Tiên Giới Cấm Công Lược

Chương 2: Tự đào một cái hố, chôn mình cho thật kỹ

Ngày cập nhật : 2025-09-15 01:33:15
Bị chặn đường hết lần này đến lần khác, Phù Chi quả thực đã bực đến phát điên.
Nàng vốn định nhấc chân đi đường vòng, nào ngờ lại đột ngột bị xốc bổng lên, cổ họng cũng bị siết chặt. Cảm giác ngạt thở xa lạ khiến một luồng khí nóng rực từ sâu trong tim nàng cuộn trào.
Không sao kìm nén được, nàng vẫy tay, biến sợi dây leo nhỏ thành thanh kiếm sắc bén, một nhát đâm xuyên thấu.
“Ực, ta…”
Tên lão đại sơn tặc lảo đảo lùi lại, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Hắn ta chỉ ngửi thấy một luồng hơi nóng hôi hám từ dưới bốc lên, vội quờ tay sờ soạng vài cái mới kinh hoàng nhận ra bụng mình đã có thêm một cái lỗ máu. Còn chưa kịp định thần, hắn ta đã ngã vật xuống đất, co giật không ngừng, sắc đỏ tươi nhanh chóng loang ra thấm đẫm cả nền đất.
Cho đến lúc chết, hắn ta cũng không hề hay biết thứ đâm xuyên qua người mình lại là một đoạn dây leo nằm cách đó không xa.
Bất thình lình bị thả ra, Phù Chi mất thăng bằng rồi ngã ngồi bệt xuống đất. Nàng cúi gằm mặt, tay đưa lên xoa cổ, lặng lẽ thở hổn hển từng hơi dài. Mái tóc đen lỡ cỡ trượt xuống, để lộ chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng. Vết bầm tím trên đó đang tan đi với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chớp mắt đã lành lặn như chưa từng có gì xảy ra.
Lão đại chết rồi??
Yêu vật???
Mấy tên sơn tặc còn lại mặt mày tái mét, vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố đột ngột. Xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập. Cuối cùng, có kẻ ngã phịch xuống đất, một tiếng động nhẹ vang lên như sét đánh giữa không trung, phá tan bầu không khí đặc quánh.
Đám người tức tốc bò lăn tứ tán, tháo chạy mỗi người một ngả. Chẳng mấy chốc, nơi đây chỉ còn lại một mình Phù Chi, một bãi đao thương rìu búa, và tên lão đại sơn tặc cùng đôi mắt vẫn mở trừng trừng cách đó không xa.
Phù Chi quỳ trên mặt đất hồi lâu không nhúc nhích. Nàng chưa từng có cảm giác này bao giờ, lồng ngực như bị lửa thiêu, chỉ có thể há miệng thở dốc. Không khí trong lành hít vào tựa như dòng suối mát, khiến nàng không kìm được mà khao khát nhiều hơn nữa.
Gia Tương Tương cũng không dám hó hé, chỉ đành phối hợp với Phù Chi mà há miệng ra.
Thật tình mà nói, cô cũng có chút mông lung, lại còn hơi buồn nôn.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh giết người, ai cũng khó lòng chấp nhận nổi. May mà cô chỉ là một cái miệng, cứ coi như chuẩn bị tâm lý trước cho con đường tu tiên của mình vậy.
Dù sao thì từ lúc xuyên không đến giờ, ngày nào cô cũng tự tẩy não mình.
Gió thổi qua cánh rừng hai bên, bóng cây gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Phù Chi nhanh chóng trở lại với vẻ mặt lạnh tanh, vẫy vẫy tay với sợi dây leo nhỏ. Nhưng dây leo nhỏ lại không chịu quấn lên cánh tay nàng nữa, nó muốn đợi lát nữa tắm rửa sạch sẽ rồi mới quấn quýt làm nũng với Phù Chi để kể công.
Phù Chi cũng chiều theo ý nó, bèn cất bước lên núi. Nàng vẫn nhớ mình phải đi tìm con chim lớn.
Tiếng của con chim lớn đã lâu không xuất hiện, chẳng biết bây giờ ra sao rồi.
Khi nàng lần theo vài tiếng kêu rời rạc, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, đập vào mắt là một con chim to hơn cả hai Phù Chi cộng lại đang nằm sõng soài trên đất.
Cái đầu nó nhỏ nhắn, cổ có một vòng lông vũ sáng màu. Phần lông còn lại đa phần có màu tím sẫm, đuôi lông còn ẩn hiện sắc xanh rêu.
Nó cuộn tròn thân mình, chiếc mỏ dài và nhọn hoắt trào ra bọt máu, thấm ướt cả cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tu-tien-gioi-cam-cong-luoc&chuong=2]

Nhìn kỹ hơn, mỗi lần con chim này giãy giụa co giật, giữa các kẽ lông lại có chảy ra chút máu.
Phù Chi muốn tiến lên xem xét tình hình, nhưng con chim lại quay về phía nàng mà rít lên một tiếng dài, tựa như đang thị uy.
“Nhóc con hư hỏng! Ngươi chờ một chút!”
Gia Tương Tương cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng phải nó trông chim mà bắt hình dong, nhưng cái màu sắc thế này trông thật sự có chút chẳng lành. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, nó không nhịn được nữa, vội lên tiếng ngăn cản Phù Chi.
Máu từ dưới thân con chim từ từ chảy ra, máu chảy đến đâu, nơi đó không ngừng vang lên tiếng “xèo xèo”, cây cỏ đất đai nhanh chóng khô héo hóa thành tro bụi.
Nhóc con hư hỏng này dù có mình đồng da sắt, nhưng bị thiêu thành tro rồi thì làm sao mà tụ lại được nữa?!
Lần đầu tiên Phù Chi nghe lọt tai lời của con sâu nhỏ, nhưng nghe không có nghĩa là sẽ làm theo.
Nàng chỉ khựng chân lại một chút, rồi lại tiếp tục bước về phía trước, cẩn thận tránh né vũng máu. Đến khi không còn đường nào để tránh, nàng liền nhấc chân lên, không chút do dự định giẫm lên trên.
Thế nhưng, con chim lớn lại đột ngột lùi về sau, dang rộng đôi cánh quạt bay nàng ra xa.
“Á á á á, vách núi, vách núi kìa, nhóc con hư hỏng ngươi đứng cho vững vào.”
Con chim lớn lắc lắc đầu, hồi phục lại từ cơn đau kịch liệt. Lúc này nó mới nhìn rõ, vừa rồi vì muốn tránh Phù Chi chạm vào, nó đã không để ý đến phương hướng của mình.
Thế mà lại hất cô bé kia ra tận mép vực!
Phù Chi vốn có thể đứng vững, nhưng nàng đã ba ngày chưa ăn gì, cú hất này khiến đầu óc nàng có chút choáng váng. Nàng hoàn toàn không để ý tảng đá dưới chân mình đang bắt đầu nứt ra.
Cùng với một tiếng “rắc”, Phù Chi cảm thấy dưới chân mình hẫng đi, một cảm giác mất trọng lượng ập tới.
Bên tai là tiếng gió rít từng hồi, xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết của con sâu nhỏ. Giữa những lọn tóc rối tung, nàng thấy con chim lớn đang gào lên với mình.
Nó đang bay về phía nàng.
Máu trên người con chim không ngừng rơi xuống, văng trúng người Phù Chi, bắt đầu cháy đen.
Cái đầu nóng ran của con chim lớn lúc này mới dần tỉnh táo lại, nó nhất thời có chút hoang mang, phải cứu thế nào đây?
Tốc độ rơi cực nhanh, chỉ trong vài hơi thở, Phù Chi đã va mạnh xuống mặt đất, máu tươi từ miệng ộc ra.
Nàng nằm ngửa trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Con chim lớn hạ cánh xuống bên cạnh nàng, nhưng trước sau vẫn không dám tiến lại gần, chỉ đi vòng quanh Phù Chi một cách lo lắng.
Phù Chi gắng gượng lấy lại tinh thần, quay sang con chim tím, lắc đầu với nó, ra hiệu mình không sao.
Thực ra nàng đau vô cùng, một cái bánh bao nóng hổi cũng đã khiến nàng khó chịu, huống hồ là rơi từ trên núi xuống. Nhưng không sao cả, nàng vốn dĩ là một khúc gỗ khô, không chết được.
Dù nghĩ vậy, cơn đau sinh lý vẫn khiến toàn thân nàng không ngừng co giật.
Con chim lớn không yên tâm, khẽ kêu lên những tiếng trầm thấp. Nhưng nó không thể hái linh quả, cũng không thể đến gần cô bé này. Nó đăm đăm nhìn cô bé đang nằm hấp hối trên mặt đất, cuối cùng đành vỗ cánh bay đi.
Phù Chi thấy chim vẫn có thể bay được thì rất vui, cứ ngỡ con chim lớn đã hiểu ý mình. Chỉ tiếc là không nhờ được nó bắt sâu cho mình. Nhưng rồi nàng lại nghĩ, con sâu nhỏ này cũng khá tốt, không muốn bắt sâu đi nữa.
Cứ để sâu ở lại thêm một lát vậy.
Điều nàng không thấy là con chim tím kia bay được một đoạn không xa thì đã kiệt sức rơi sầm xuống đất, sau khi thở hổn hển một hồi, nó liền hóa thành một thiếu niên mặc bộ đồ bó sát màu tím sẫm.
Mái tóc dài rối bời dính bết trên mặt, hắn run rẩy lấy ra đá Truyền Âm từ trong túi Càn Khôn, gửi một tin nhắn về cho sư môn rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Cơn đau từng đợt ập đến, đến giờ đã trở nên vô cùng yếu ớt. Phù Chi vẫn nằm im không động đậy, chờ đợi cơ thể hoàn toàn hồi phục.
Nàng tuy không biết vì sao mình lại hóa thành hình người, còn đến nơi xa lạ này. Nhưng sau khi bị thiên lôi giáng xuống tới tấp, sinh cơ của nàng đã đứt đoạn, hiện giờ cũng chỉ là một khúc gỗ khô mà thôi.
Sức mạnh thông thường không thể giết chết nàng, ngoài mảnh vỡ còn sót lại này, các bộ phận khác có lẽ đã theo sấm sét hóa thành tro bụi cả rồi.
Thảo nào hình người mà nàng hóa thành lại nhỏ bé như vậy, luôn gặp đủ thứ vấn đề, không phải gốc rễ đau, thì cũng là cảm giác bỏng rát điên cuồng trong bụng.
Chắc chắn là lôi hỏa trong cơ thể vẫn đang thiêu đốt, khiến nàng ngày càng suy yếu.
Thậm chí nàng còn yếu đến mức bị một con sâu nhỏ ký sinh.
Thật kỳ lạ, một cái cây khô héo thì có gì đáng để ký sinh chứ, hy vọng con sâu nhỏ này có thể sống lâu một chút.
“Hu hu…”
“Hu hu hu hu…”
Con sâu nhỏ đang khóc, Phù Chi phải một lúc sau mới nhận ra.
Nàng đưa tay sờ lên môi mình, tựa như đang an ủi.
Chưa kịp để Gia Tương Tương phản ứng lại việc Phù Chi vậy mà lại để ý đến mình, cô đã bị một vật thể không rõ tên chạm vào “bốp” một cái, sợ đến mức la oai oái.
Phù Chi mặt mày vẫn lạnh tanh, nàng giơ tay xách sợi dây leo nhỏ vừa rơi trúng mặt mình lên.
Dây leo nhỏ tìm được một chỗ để tắm rửa cho thơm tho, nào ngờ chớp mắt một cái đã không thấy Phù Chi đâu nữa.
Nó lần theo hơi thở của Phù Chi, bám vào vách đá rồi từ từ đu mình xuống. Lúc nhìn thấy Phù Chi, nó có chút kích động, không kiểm soát được quá trình hạ xuống của mình, liền rơi thẳng lên mặt nàng.
Nghĩ đến đây, dây leo nhỏ có chút ngượng ngùng, chủ động đưa nụ hoa nhỏ của mình đến gần tay kia của Phù Chi, nhả ra một quả linh quả không lớn lắm, ra hiệu cho nàng ăn.
Đây là linh quả mà dây leo nhỏ cất giữ bấy lâu, định bụng hôm nào bị thương sẽ từ từ tiêu hóa.
Phù Chi không ăn linh quả ngay, nàng xoa xoa lá của dây leo nhỏ, rồi lại nhét linh quả trả lại cho nó.
Linh quả loại hồi phục nàng không cần, dù sao cũng sẽ sớm khỏe lại thôi, vẫn nên để lại cho dây leo nhỏ dùng thì hơn.
Qua một hồi náo loạn, vết thương của Phù Chi thực ra đã gần như khỏi hẳn. Chỉ là nhớ lại cảm giác lúc đó, nàng quyết định sau này vẫn nên ít bị thương thì tốt hơn, tuy không chết được nhưng đau thì lại là thật.
Nàng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, ngẩng đầu nhìn vách núi vừa rơi xuống, vẻ mặt đăm chiêu.
“Này này, nhóc con hư hỏng, ngươi không phải là định trèo lên đấy chứ.”
“À, thôi kệ, vách núi mà, rơi xuống thì phải trèo lên thôi. Đúng, trèo lên.”
Phù Chi lại lắc đầu, ngọn núi này trông cũng không cao lắm, nếu là bình thường có lẽ nàng đã trèo thẳng lên rồi. Tiếc là…
Gia Tương Tương cuối cùng cũng nhận ra Phù Chi vậy mà lại để ý! Đến! Cô! Rồi!
Trời mới biết, lúc bản thân mới xuyên không còn tưởng mình là thiên chi kiêu tử gì đó, chờ mãi chẳng thấy hệ thống đâu thì thôi đi, lại còn bị buộc phải chấp nhận sự thật mình chỉ là một cái miệng!
Là một cái miệng thì cũng thôi, bản thân đã quen xui xẻo rồi.
Nhưng Phù Chi chưa bao giờ để ý đến cô!
Ban đầu cô còn tưởng Phù Chi không hiểu mình nói gì, sau hai ngày quan sát, cô phát hiện ra một sự thật đau lòng – Phù Chi chỉ đơn giản là không muốn để ý đến cô mà thôi.
Ba ngày này đã biến một nữ sinh viên đại học xinh đẹp như hoa như ngọc thành một kẻ điên lảm nhảm tự nói một mình.
Bây giờ! Phù Chi vậy mà lại để ý đến cô rồi! Cô cảm động đến muốn khóc, chắc chắn không phải bị thao túng tâm lý đâu, nhất định là cảm động.
Phù Chi không rõ những hoạt động nội tâm của Gia Tương Tương, nàng ấn ấn vào bụng, cảm giác bỏng rát kỳ lạ sau khi cơn đau dữ dội qua đi lại ùa về.
Nàng nhớ lại những lời con sâu nhỏ đã nói, con sâu nhỏ cứ luôn miệng la rằng nàng đói bụng mà không chịu ăn. Một cái cây mà đói thì nên làm thế nào nhỉ?
Nàng nhìn quanh bốn phía, ánh nắng từ trên cao chiếu xiên xuống, những bụi cỏ dại lay động theo gió, hòa cùng hương hoa dại không tên. Cách đó không xa là một dòng suối róc rách.
Cuối cùng, Phù Chi xác định mình cần ba thứ: ánh nắng, đất và nước. Nơi này vừa hay có đủ cả.
Trong nháy mắt, Phù Chi quyết định vứt bỏ cái lều nhỏ tồi tàn, lạnh lẽo và lắc lư trong thành.
Nàng tìm một nơi có ánh nắng, định đào một cái hố trước.
Nhưng đến lúc hành động thì bước chân lại lảo đảo, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Cảm giác bỏng rát trong bụng ngày càng dữ dội, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.
Nàng chỉ có thể dựa vào vách núi, cảm giác co người cuộn tròn lại sẽ khiến mình dễ chịu hơn một chút.
“Nhóc con hư hỏng, ngươi sao vậy, có sao không??” Gia Tương Tương không nhìn thấy sắc mặt của Phù Chi, không rõ nàng bị làm sao. Dây leo nhỏ ở bên cạnh lo lắng nhảy tưng tưng.
Phù Chi gắng gượng một lát rồi quỳ xuống, dùng tay đào đất. Dây leo nhỏ tâm linh tương thông, sự ăn ý không cần thiết của loài thực vật đã đến.
Nó nhanh chóng trườn đi, rồi lại trườn về, vỗ vỗ vào tay Phù Chi, bảo nàng tránh xa nơi này trước. Sau đó chính nó cũng lùi ra xa vài bước, nụ hoa nhỏ hướng về phía Phù Chi vừa đào, nhả ra một quả màu đỏ.
Một tiếng ầm vang lên, đất đá bay tứ tung.
Đợi bụi đất tan đi, chỉ còn lại một cái hố lớn. Phù Chi vô cùng hài lòng, cuối cùng cũng có thể cắm rễ rồi.
Nàng nhảy xuống hố, nhìn về phía dây leo nhỏ. Dây leo nhỏ nhanh chóng hiểu ý, bắt đầu ra sức vun đất. Chẳng mấy chốc, Phù Chi chỉ còn lại một cái đầu nhỏ ló ra bên ngoài.
Nàng còn có chút tiếc nuối, dây leo nhỏ quá yếu, đất này chưa được nén chặt, vẫn còn hơi tơi xốp.
Gia Tương Tương há hốc mồm, sự kinh ngạc khiến cô quên cả việc ngăn cản hành động của nhóc con hư hỏng và sợi dây leo màu xanh kia. Đến khi hoàn hồn lại, Phù Chi đã chôn mình xong xuôi.
“Này này này, nhóc con hư hỏng, ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy hả, đói đến phát điên rồi nên tìm một chỗ chôn mình luôn à?”
“Cứu mạng với, cứu mạng với, có ai không!”
Phù Chi nhắm mắt lại, cảm thấy tiếng ồn ào của con sâu nhỏ dường như đã xa dần, ánh nắng ấm áp lại rất dễ chịu, dường như cảm giác bỏng rát trong bụng thật sự đã đỡ hơn nhiều.
Nàng mơ màng nghĩ, rồi từ từ “ngủ” thiếp đi.

Bình Luận

1 Thảo luận