1
Buổi tối, tôi quét mã thuê xe đạp công cộng, đang chán nản chuẩn bị đến nhà một đứa nhóc nghịch ngợm làm gia sư thì có tiếng gọi tôi lại:
"Này, cô đi xe đạp kia."
Tôi ngơ ngác quay lại: "Tôi á?"
"Đúng rồi, cô đấy, lại đây."
Tôi mơ màng đi tới.
Người đàn ông đưa ra một tấm thẻ ngân hàng:
"Làm bạn gái của tôi, mỗi tháng tôi cho cô 200.000 tệ, đồng ý không?"
"Hả?"
Anh ta bực bội lặp lại:
"Làm bạn gái của tôi, mỗi tháng tôi cho cô 200.000 tệ. Hỏi lần cuối, có đồng ý không?"
Trong tai tôi lúc đó chỉ còn nghe đượđược:
"A ba a ba... Hai trăm ngàn miễn phí... A ba a ba..."
Tôi nhanh tay nhận lấy thẻ ngân hàng:
"Chồng ơi!"
"Ngoan." Anh ta hài lòng gật đầu, thuận tay khoác vai tôi, liếc mắt khinh thường nhìn về phía trước:
"Thấy chưa, 200.000 với tôi chẳng là gì, nhưng tôi thà cho chó còn hơn cho cô, cô không xứng."
Nghe câu đó, tôi không nhíu mày lấy một cái.
Cho tôi 200.000 rồi, chẳng lẽ không được mắng tôi là chó con à?
"Xì, anh cầm cái thẻ ngân hàng rách đấy đi lừa ai chứ?"
Lúc này tôi mới để ý, phía đối diện còn có một cô gái xinh đẹp đang khoanh tay đứng đó, đầy vẻ kiêu ngạo.
Cô ta có khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ tiêu chuẩn, dáng người gợi cảm, ăn mặc mát mẻ.
Nhưng tôi không có tâm trạng để ngắm, trong lòng liên tục vang lên âm thanh cảnh báo dồn dập:
Lỡ thẻ này không có tiền, thì tiếng “chồng ơi” của tôi chẳng phải đã phí mất rồi sao.
Người đàn ông lấy điện thoại ra:
"Cô mở mã QR đi."
Tôi lập tức móc cái iPhone cũ của mình ra, vừa mở mã QR, còn không quên gửi một ánh mắt biết ơn cho cô gái đối diện.
Đây mới thật sự là Girls Help Girls!
Anh ta cầm điện thoại, bấm vài cái, tôi lập tức nhận được thông báo:
"Người dùng 13xxxxxxxxxx đã chuyển cho bạn 200.000.00 tệ lúc 19:46."
Ghi chú: “Tự nguyện tặng”
"Thấy chưa?" Anh ta giơ điện thoại về phía cô gái kia. Mặt cô ta xám ngoét, không nói được câu nào.
"Nhớ kỹ, là tôi đá cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/yeu-duong-hop-dong&chuong=1]
Anh ta hài lòng cất điện thoại, quay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu:
"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi theo?"
Tôi vội vàng chạy theo: "Em đến liền, chồng ơi!"
...
Anh ta đi thẳng đến cổng trường, dừng lại bên một chiếc Cayenne đen, cau mày hỏi:
"Cô định đi đâu, tôi đưa đi."
"Em..." Ban đầu tôi định nói địa chỉ nhà dạy học, nhưng nghĩ lại, tôi đã nhận được 200.000 rồi, nên đổi lời ngay: "Em về ký túc xá."
"Được, vậy tôi không tiễn nữa. Trong thẻ có 400.000, cộng với 200.000 vừa chuyển, ba tháng tới, cô là bạn gái của tôi. Có vấn đề gì không?"
Tôi siết chặt thẻ ngân hàng, lắc đầu: "Không có."
Anh ta mở mã kết bạn: "Thêm vào."
Tôi vội kết bạn với anh ta, còn chu đáo viết lời nhắn: "Em là bạn gái."
Anh ta chấp nhận, rồi cất điện thoại: "Được rồi, cứ vậy đi. Có chuyện tôi sẽ nhắn qua WeChat. Tôi đi đây."
Tôi ngây người đứng đó, mãi đến khi bóng đen khuất khỏi tầm mắt vẫn chưa hoàn hồn. Với cái vận đen đến chai nước cũng không trúng, chuyện tốt thế này thật sự rơi vào đầu tôi sao? Tôi mở điện thoại, kiểm tra lại số dư: 200803.02
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy: Cuộc sống thật mẹ nó đáng sống.
...
Về đến ký túc xá, tôi lập tức nghỉ dạy gia sư. Sau đó lên Baidu tìm kiếm: "Phòng tránh lừa đảo." Tìm tới lui, vẫn không thấy kiểu lừa đảo nào như thế. Tôi quay lại màn hình, kiểm tra số dư lần nữa, rồi nhìn thẻ ngân hàng trong tay, bỗng nhận ra: Anh ta chưa nói cho tôi biết mật khẩu!
Tôi mở khung chat với anh ta — chỉ hiện 3 ngày trạng thái, avatar đen xì, tên trống trơn. Tôi nhìn chằm chằm cái hình đen kịt đó, bắt đầu thấy khó xử: Tôi không biết anh ta tên gì.
Nghĩ mãi, tôi mặt dày gửi tin nhắn: "Hi, bạn trai à."
Nửa tiếng sau, anh ta mới trả lời:
"Gì?"
Tôi đáp ngay:
"Cái đó..., hình như anh chưa nói cho tôi biết mật khẩu thẻ ngân hàng."
Lại nửa tiếng nữa, anh ta gửi một dãy số:"001223"
Ngay sau đó, gửi kèm một đoạn ghi âm 4 giây đầy tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng ồn ào huyên náo: "Đây là sinh nhật tôi, nhớ kỹ, sau này tôi sẽ kiểm tra bất ngờ."
Tôi soạn tin: "Không chỉ nhớ, tôi sẽ khắc vào DNA luôn."
Nghĩ một hồi lại xoá đi, sửa lại: "Biết rồi ạ ~" Còn thêm cả icon mèo dễ thương mà tôi đã 800 năm không dùng.
Anh ta không trả lời nữa. Tôi bèn mò ra cây ATM ngay trong đêm, sau khi xác nhận số dư 400.000 thì mới hài lòng quay về ký túc xá tắm rửa rồi đi ngủ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận