Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Yêu đương hợp đồng

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-06-22 17:26:05
Tống Nghiễn giận tôi rồi.
Anh không cho tôi đi học cùng, cũng không trả lời tin nhắn.
Thậm chí còn nhiều lần đi dạo trong trường vai kề vai với mấy cô gái.
Mà chết ở chỗ… tôi lại cứ đúng lúc gặp phải.
Thế nên tôi đành phải mang theo nón, khẩu trang, kính râm bên mình, mỗi lần thấy bóng dáng anh là lập tức trang bị kín mít trốn mất dạng, đóng vai “giả mù” đến cùng.
Xuyên Xuyên và Trần Giai Giai cũng bị tôi kéo vào “chiến dịch lẩn trốn”, cả ký túc xá chúng tôi đều sống như đội du kích: mắt liếc sáu phương, tai nghe tám hướng.
Tôi nghĩ nát óc mấy ngày, vẫn không biết phải làm sao để dỗ anh.
Tặng hoa hồng? Xếp hình trái tim dưới ký túc xá? Viết thư xin lỗi?
Không nghĩ ra cách nào, tôi đành nhắn tin cho Tống Nghiễn, hẹn gặp nói chuyện.
Dỗ được thì dỗ, không dỗ được… thì tôi nghỉ việc.
Dù sao thì tiền cũng kiếm được rồi, tôi cũng chịu hết nổi cái kiểu chiến tranh du kích này rồi.
Tối muộn, Tống Nghiễn mới trả lời.
Anh gửi cho tôi một định vị – là một quán bar.
Đến cửa quán bar, tôi gọi điện cho Tống Nghiễn.
Nhưng người bắt máy lại là bạn của anh.
“Là chị dâu à? Vào đi, anh Tống Nghiễn say rồi.”
Âm nhạc trong bar đinh tai nhức óc, nam nữ qua lại ăn mặc nổi bật, sàn nhảy thì nóng hừng hực như lò lửa.
Vừa bước vào, đã có vài chàng trai vẫy tay:
“Chị dâu, bên này!”
Tôi chưa từng gặp họ, cũng không hiểu vì sao họ lại nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tiến lại gần, thấy Tống Nghiễn nằm nghiêng trên sofa trong góc, tay che hờ mắt, chỉ để lộ đôi môi mỏng và đường quai hàm sắc nét.
“Chị dâu, chị với anh Tống Nghiễn cãi nhau à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/yeu-duong-hop-dong&chuong=7]

Anh ấy uống mấy hôm nay rồi, hiếm khi chị đến, mau dỗ anh ấy đi.”
“Đúng đó chị dâu, anh Tống Nghiễn thích chị lắm, nhìn anh ấy tội nghiệp chưa kìa, đừng giận anh ấy nữa.”
Bị mấy anh chàng thay nhau nịnh nọt, tôi cũng ngơ ngác không biết phản ứng sao cho phải.
Tôi ngồi xuống cạnh Tống Nghiễn, khẽ lay tay anh, thấp giọng hỏi:
“Tống Nghiễn, anh ổn chứ?”
Anh nhíu mày, nắm lấy tay tôi đang lắc nhẹ:
“Tống Nghiễn? Hôm trước còn gọi là chồng mà?”
Đúng lúc nhạc ngừng vài giây, câu nói này vang rõ rành rành khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy.
“Aiya, ngọt ngào quá!”
“Lúc nãy còn im thin thít, giờ gặp chị dâu lại nói trôi chảy rồi.”
Tiếng chọc ghẹo rộ lên khắp nơi, tôi đỏ bừng mặt.
“Nói ít thôi.” – Tống Nghiễn thuận tay ném gối sang, rồi xoa trán loạng choạng. đứng dậy
Tôi nhỏ giọng:
“Em đưa anh về nhé?”
“Ừm.” – Anh khoác tay qua vai tôi, bước chân lảo đảo.
Anh rất thích khoác vai tôi, với chiều cao chênh lệch của hai đứa, tôi nghi ngờ mình đã bị xem như… gậy chống.
Tài xế chở chúng tôi đến một căn biệt thự hai tầng.
Tôi đỡ Tống Nghiễn xuống xe, hỏi:
“Nhà anh có ai không?”
“Không.” – Anh đáp cụt ngủn.
Tôi do dự một lúc, nhìn anh bước đi loạng choạng, cuối cùng vẫn quyết định đưa anh vào nhà, sợ để thế này anh lại té ngã thì nguy.
Trong nhà tối om, chỉ nhờ ánh trăng mới lờ mờ thấy được bố cục: hai tầng, nhiều cửa phòng.
Tôi hỏi:
“Phòng ngủ của anh ở đâu?”
“Không cần, ngủ sofa là được rồi.”
Tôi cản lại:
“Đã đưa anh về tận đây rồi thì phải ngủ trong phòng.”
Tống Nghiễn cúi đầu, trán chạm vào trán tôi, kéo tôi lại gần hơn. Dù trong bóng tối nhưng đôi mắt anh giống như được ánh sao rọi sáng.
Anh hạ giọng:
“Dư Tư Tư, tuy anh là cây ATM, nhưng anh cũng là đàn ông. Em tin tưởng anh vậy sao?”
Tim tôi đập thình thịch, vội quay mặt đi:
“Không tin.”
“Vậy thì tốt, ngồi với anh trên sofa một lát.”
Anh ngã xuống sofa, kéo tay tôi, khiến tôi ngã vào lòng anh.
“Tư Tư, tâm trạng anh không tốt, em dỗ anh chút đi.”
Tôi nằm úp trong lòng anh, mặt đỏ bừng, nghĩ mãi mới thốt ra:
“…Đừng buồn nữa là được.”
Tống Nghiễn bật cười, ngực anh khẽ rung, làm tim tôi cũng rung rinh theo.
“Dỗ người kiểu gì vậy? Đây là đãi ngộ VIP của em sao?”
Tôi hơi tức:
“Đã ôm anh rồi, còn muốn gì nữa chứ?”
“Được được, thế này là quá tốt rồi.”
Vừa nói xong, điện thoại Tống Nghiễn lại reo lên.
Anh móc điện thoại ra xem, rồi nhét vào tay tôi:
“Em nghe đi.”

Bình Luận

0 Thảo luận