Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Yêu đương hợp đồng

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-06-22 17:25:06
Ba đứa bắt taxi đến thẳng trung tâm thương mại.
Nhà Xuyên Xuyên khá giả, lại rất rành đồ hiệu. Cô ấy chọn cho tôi vài món cơ bản, từ quần áo đến túi xách đều phù hợp với dáng người và khí chất của tôi.
Sau một hồi mua sắm, ba đứa xách túi lớn túi nhỏ đi ra. Chưa đi được bao xa, Trần Giai Giai bỗng nhỏ giọng nói:
“Tư Tư, nhìn bên trái cậu kìa, hình như là Tống Nghiễn, bên cạnh còn có con gái nữa, mới công khai mà đã ngoại tình rồi hả?”

Tôi lập tức quay đầu liếc một cái thật nhanh.
Tống Nghiễn đút tay vào túi quần, bước đi với vẻ mất kiên nhẫn, bên cạnh là một cô gái trắng đến chói mắt, đang khoác tay anh, đi giày cao gót loạng choạng đuổi theo.
Xuyên Xuyên xắn tay áo:
“Đúng là anh ta thật! Còn dám đi về phía tụi mình, để tớ đi qua mắng con hồ ly kia cho hả giận.”

“Đừng đừng đừng!” Tôi lập tức kéo Xuyên Xuyên lại, lấy kính râm và mũ trong túi ra đội lên, cúi đầu khom lưng, lén lút kéo hai người họ trốn thật nhanh:
“Chạy mau, đừng để anh ta thấy!”

Ba đứa lôi lôi kéo kéo chạy vào một cửa hàng đồ hiệu.
Tôi lén ló đầu ra thăm dò tình hình.
Xuyên Xuyên cau mày kéo tôi lại, giật luôn kính râm của tôi xuống.
“Khoan đã, anh ta mới là người ngoại tình mà sao cậu lại chạy nhanh hơn cả anh ta vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/yeu-duong-hop-dong&chuong=6]

Cậu nói xem rốt cuộc là thế nào?”

“Tất nhiên là anh ta ngoại tình, nhưng mình không thể để anh ta biết là mình biết anh ta ngoại tình! Nhỡ đâu anh ta thẹn quá hóa giận rồi đòi chia tay, thế mình phải tìm ở đâu một ‘mối tốt’ thế này nữa?”

Xuyên Xuyên giơ ngón cái:
“Xin lỗi, là tầm nhìn của tớ quá hạn hẹp!”

Ba đứa mặt dày trốn trong cửa hàng đồ hiệu tới tận lúc đóng cửa, sau khi chắc chắn không đụng phải Tống Nghiễn nữa thì mới lén lút quay về.
Vừa về ký túc xá không lâu, Tống Nghiễn đã nhắn tin đến:
“Hôm nay ra ngoài à?”
Tôi phủ nhận ngay:
“Không.”
Liên quan đến hai mươi vạn, chắc chắn không thể thừa nhận.
...
Tôi với Tống Nghiễn ngày càng thân thiết.
Thỉnh thoảng anh dậy sớm, sẽ đợi sẵn dưới ký túc xá.
Tôi chăm chỉ tập makeup, có hôm còn dậy sớm để trang điểm thật nhẹ nhàng. Tóc xoăn đen xõa một bên vai, mặc váy trắng tinh.
Vừa xuống lầu đã thấy một bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây ngân hạnh.
Tôi chủ động chào:
“Chồng yêu, buổi sáng tốt lành!”
Tống Nghiễn ngẩng đầu uể oải, khi thấy tôi thì động tác hút thuốc khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi hai giây, rồi dập tắt điếu thuốc, bước lại gần.
“Đẹp không?” – Tôi chủ động xoay người một vòng.
Anh cong khóe môi, kiên nhẫn nhìn tôi trình diễn xong:
“Đẹp. Hôm nay sao lại ăn diện thế?”
“Sau này ngày nào cũng ăn diện.” – Tôi khoác tay anh.
Tay Tống Nghiễn hơi cứng lại một chút, quay đầu đi như hơi ngại:
“Dù em có trang điểm hay không, cũng đều rất xinh.”
Anh vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông.
Tống Nghiễn liếc nhìn, không tình nguyện lắm mà bắt máy:
“Có chuyện gì?”
“Cục cưng Yến Yến~”
Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái, dịu dàng như nước muốn trào ra.
Không biết có phải do vô tình bật loa ngoài hay không mà giọng nói đặc biệt rõ.
Tình hình hơi lúng túng, tôi quyết định để hai người họ có không gian riêng.
“Em lên tầng lấy đồ chút.” – Nói rồi tôi chạy vụt lên ký túc xá, tiện tay lấy hợp đồng Xuyên Xuyên đã soạn. Rồi lặng lẽ núp sau cửa sổ hành lang nhìn xuống, đợi anh nói chuyện xong thì mới đi ra.
Tâm trạng Tống Nghiễn trông tệ hẳn, mặt u ám, suốt đường đi chẳng nói năng gì.
Tôi mới nhận ra lúc nãy mình lỡ lời.
Lỡ đâu là em gái gọi thật, tôi lại tỏ thái độ, anh nổi giận rồi đòi chia tay thì sao?
Tôi hơi sốt ruột, thậm chí muốn chủ động dạy anh vài chiêu.
Nói là bạn học cũng được, chị em cũng được, chẳng lẽ không bịa nổi mấy lời như thế sao?
Lên lớp, Tống Nghiễn vẫn im lặng.
Tôi ngồi bên cạnh mà như ngồi trên đống lửa.
Chờ mãi, anh mới lên tiếng:
“Em ngọ nguậy cái gì thế?”
“Hì hì.” – Tôi cố nặn ra một nụ cười – “Quần áo mới, chưa quen.”
Anh nhìn tôi vài giây, bất ngờ ghé sát lại:
“Vừa nãy có cô gái gọi cho anh, em không ghen à? Thật sự coi anh giống như cây ATM vô cảm à?”
Nói thật, hình như tôi không thấy ghen thật.
Chỉ riêng cái khoản hai mươi vạn thôi, mắt tôi đã chứa được cả sa mạc Sahara ấy chứ.
Nhưng mà, đang yêu thì phải biết ghen.
“Tất nhiên là ghen rồi!” – Tôi thản nhiên nói dối.
“Vậy ghen một cái cho anh xem?”
Tôi giơ nắm tay nhỏ đấm nhẹ vào ngực anh:
“Đồ đàn ông xấu xa! Em yêu anh như vậy, mà anh còn dám tay trong tay đi dạo phố với cô gái khác, lại còn gọi điện nói chuyện trước mặt em!”
Vừa nói tôi vừa lục túi:
“Lần sau không được như vậy nữa đâu đấy, phạt anh ký bản hợp đồng này!”
Tôi đưa hợp đồng ra, Tống Nghiễn lập tức đơ người.
Một lúc sau, mặt anh lạnh tanh, ký xoẹt vài nét.
“Giỏi lắm Dư Tư Tư.”

Bình Luận

0 Thảo luận