Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Yêu đương hợp đồng

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-06-22 17:22:46

Trong mơ, tôi dọn vào sống ở Tomson Riviera, làm hàng xóm với một đại gia nổi tiếng. Tôi đang vui vẻ nghe anh ta kể chuyện về bí mật hậu trường của một minh tinh lưu lượng thì bị tiếng chuông điện thoại chói tai kéo trở về thực tại. Tôi nhắm mắt, bực bội nghe máy:
"Alo?"
"Ngủ rồi à?"
Tôi liếc đồng hồ — 3 giờ 50 sáng, theo phản xạ bật lại:
"Không lẽ còn thức?"
"Nói chuyện kiểu đó với tôi?"
Tôi lập tức tỉnh táo.
Đây là kim chủ của tôi!
Tôi dịu giọng lại:
"Cục cưng, em đâu có hung dữ với anh đâu."
Đối phương im lặng một lúc, từ giọng nói có vẻ đã say rượu:
"Trước khi đi ngủ sao không nói chúc ngủ ngon với tôi?"
Thành thật mà nói, tôi đã ế từ trong bụng mẹ, nên không có thói quen báo cáo trước khi đi ngủ. Nhưng không thể nói thật, tôi viện cớ:
"Em định nói rồi, mà ngủ quên mất."
"Cô biết mình là bạn gái của tôi mà đúng không?"
"Biết mà."
"Từ giờ, những gì bạn trai người khác có, tôi cũng phải có. Những gì người khác không có, tôi cũng phải có. Không thì đừng mong tôi gia hạn."
Gia hạn? Còn có kiểu yêu đương theo gói cước thế này à?
"Em biết rồi, sau này sẽ chú ý. Nhưng mà..." Tôi ngập ngừng, cảm thấy có chuyện nên nói rõ trước:"Em nói trước, em bán nghệ chứ không bán thân."
Đối phương bật cười:
"Yên tâm đi, tôi tuân thủ pháp luật."
Tôi thở phào, cảm thấy công việc này thật sự quá vừa ý.
"Sáng mai tôi có tiết, khi xuống ký túc xá, tôi muốn thấy cô và bữa sáng. Số phòng và số điện thoại lát tôi gửi."
"Vâng, cục cưng."
"Ừ. Ngủ đi."
"Vậy em đi ngủ đây, chúc cục cưng ngủ ngon."
"Ừ."
Cuộc gọi kết thúc.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, trang điểm chỉnh tề, mua bữa sáng, đứng đợi trước ký túc xá nam.Nhìn dòng người đi ra đi vào, tôi gặp phải một vấn đề lớn: Tôi bị mù mặt nhẹ. Hôm qua chỉ mải nhìn thẻ ngân hàng, xem số dư, ngắm xe sang, ngắm gương mặt “khoa học kỹ thuật”, chứ không nhớ rõ anh ta trông thế nào. Chỉ nhớ mặc đồ đen, tai trái có đeo khuyên tai kim cương.
Tôi ôm đồ ăn sáng, chăm chú nhìn tai từng người một. Năm phút sau, một chàng trai mặc toàn đồ đen, tai trái có khuyên đen bước ra khỏi ký túc xá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/yeu-duong-hop-dong&chuong=2]

Tôi vội nở nụ cười chuyên nghiệp chạy tới: "Chồng ơi, chào buổi sáng!"
Anh ta đứng sững lại, xung quanh im bặt vài giây rồi ồn ào hẳn lên:
"Được đấy Giang Dật Phàm, có bạn gái từ bao giờ hả?"
"Đây chẳng phải đàn em khoa mình sao?"
"‘Mỹ nhân băng giá’ khoa mình cũng bị cậu tán đổ rồi à?"
Giang Dật Phàm? Đàn anh cùng khoa với tôi?
"Xin lỗi, bạn gái tôi chưa tỉnh ngủ, nhận nhầm người thôi."
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi, một cánh tay dài khoác hờ lên vai, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm nửa cười nửa không:
"Chồng em ở đây này, bạn gái."

Tôi cảm thấy mình sắp bị đuổi việc rồi.
....
Ra khỏi khu ký túc một đoạn, anh mới bỏ tay ra, chậm rãi lấy điếu thuốc châm lên, nhướng mày hỏi:
"Tôi giống cậu ta à?"
Anh đứng quay lưng với ánh sáng, tôi chỉ cao đến ngực anh. Đôi mắt dài hẹp hơi xếch, sống mũi cao, đường quai hàm sắc nét, môi mỏng phả ra làn khói trắng, cả người toát lên vẻ vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Còn đàn anh Giang Dật Phàm ban nãy thì thân hình tương tự, nhưng nét mặt mềm mại, đuôi mắt hơi xệ, môi vừa phải, khiến cho người nhìn có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Tôi nghiêm túc lắc đầu:
"Không giống."
"Thế sao lại nhận nhầm? Tôi đứng cạnh cô nửa tiếng, cuối cùng cô lại chạy đi gọi người khác là chồng?"
"Nửa tiếng? Em đâu thấy anh xuống đâu?"
"Tôi không ngủ ký túc, đặc biệt quay về vì cô." Anh giả vờ thở dài, "Ai ngờ đứng nửa tiếng, bạn gái chẳng nhận ra, lại còn gọi người khác là chồng trước mặt tôi. Xem ra, tiền tôi chi vẫn chưa đủ."
"Đủ rồi đủ rồi! Trở về em sẽ khắc hình anh lên điếu thuốc mà hút vào phổi, không bao giờ nhận nhầm nữa!"
Anh cong khóe môi đầy hứng thú:
"Không phải bảo là mỹ nhân băng giá à? Sao tới lượt tôi lại hóa thành kiểu ‘não yêu đương’ thế này?"
Tôi vội vàng thể hiện:
"Chồng thích kiểu gì, em theo kiểu đó!"
Anh dập thuốc rồi ném vào thùng rác:
"Nể thái độ phục vụ tốt của cô, tha cho lần này. Buổi sáng có tiết không?"
Tôi cuối cùng cũng yên tâm:
"Cảm ơn ông chủ, sáng nay em không có tiết."
Anh liếc tôi một cái:
"Ông chủ?"
"Em lỡ lời, là chồng!"
"Không có tiết thì đi học với tôi." Anh lại khoác vai tôi đi về phía giảng đường, "Lần sau còn gọi nhầm ‘chồng’ là trừ lương."
"Biết rồi ạ." Tôi ngoan ngoãn đi theo anh.
Với hai trăm ngàn, đừng nói đi học cùng, nhảy bungee với anh tôi cũng đi.

Bình Luận

0 Thảo luận