Về đến biệt thự, tôi và Tống Nghiễn ôm một đống đồ ăn vặt, ngồi trên thảm phòng anh, bật điện thoại chiếu lên tivi xem phim kinh dị.
Tôi nhát gan nhưng lại thích xem mấy cái này.
Mới xem được nửa tiếng, tôi đã chui rúc trong lòng Tống Nghiễn.
Đúng đoạn cao trào, màn hình hiện lên hàng loạt cảnh báo "cao trào", tôi ôm chặt tay anh, mắt dán lên màn hình, chuẩn bị hét lên. Thì tin nhắn WeChat của anh lại bật lên hai dòng:
“Em mang thai rồi.”
“Mấy ngày nữa là sinh.”
Không khí lập tức đông cứng lại. Tôi nhìn chằm chằm mấy chữ kia, đến cả khuôn mặt ma kinh dị dưới màn hình cũng quên mất.
Một lúc lâu sau, tôi liếc tài khoản ngân hàng, ngập ngừng nói:
“Hay… để em đi chăm sóc cho… chị gái ở cữ?”
Tống Nghiễn lập tức buông tay tôi ra.
“Hay quá nhỉ.” – Giọng anh lạnh đi – “Mai chuẩn bị đồ đi, em đến chăm cho cô ta ở cữ. Không thì anh sợ em kiếm tiền mà không yên lòng.”
“Được, bây giờ em lập tức chuẩn bị ngay.”
Tôi xách túi ra ngoài, đến trung tâm thương mại mua đồ mẹ và bé.
Mua một hồi, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Tôi chẳng biết mình mua gì, cứ xách mấy túi lớn ngồi ngẩn ngơ giữa đám đông qua lại.
“Tư Tư?” – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Là Giang Dật Phàm.
“Anh Giang...” – Tôi vội lau nước mắt.
“Em sao vậy?” – Anh nhìn túi đồ tôi xách.
Tôi vừa lau nước mắt vừa lắp bắp:
“Không phải đâu, là… mua cho chị em tốt của em…”
Giang Dật Phàm ngơ ngác:
“Xuyên Xuyên mang thai rồi hả?!”
Tôi lại khóc nấc:
“Không phải bọn họ... là bạn gái của Tống Nghiễn.”
“Nhưng em là bạn gái của cậu ta mà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/yeu-duong-hop-dong&chuong=10]
Chia tay rồi à?”
“Chưa chia tay… nhưng em phải đi chăm tiểu tam sinh con… huhu… anh Giang, sao số em khổ thế này…”
Tôi ôm cánh tay anh ta khóc nức nở.
Anh Giang sững người, luống cuống dỗ tôi gần nửa tiếng, tôi mới bình tĩnh lại được.
Anh ta khẽ hỏi:
“Khóc xong rồi thấy khá hơn chưa?”
“Ừm…”
Tôi cúi đầu, bắt đầu thấy xấu hổ vì mấy lời khó nghe mình nói ban nãy.
May là anh ta không hỏi thêm, chỉ lẳng lặng giúp tôi xách mấy túi lớn, đưa tôi đến dưới khu ký túc.
“Anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu…” – Tôi nhìn thấy bóng ai đó thấp thoáng ngoài xa.
Hình như là Tống Nghiễn.
“Dư Tư Tư.”
“Ừm?” – Tôi giật mình.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gương mặt Giang Dật Phàm càng thêm dịu dàng.
“Nếu Tống Nghiễn không tốt với em, thì em có thể cân nhắc đến anh.”
Tôi cúi đầu, nhìn đống túi đồ mẹ và bé dưới chân, cắn răng nói:
“Thật ra, Tống Nghiễn tốt với em lắm…”
Dù anh bắt tôi đi chăm tiểu tam ở cữ… nhưng anh vẫn tốt với tôi.
Anh Giang mỉm cười, lễ phép và xa cách.
“Anh đoán được. Anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Giang Dật Phàm luôn như vậy: dịu dàng, tinh tế, vững vàng.
Nhưng cơn xúc động không thể kiềm chế vừa rồi khiến tôi nhận ra một điều rõ ràng:
Tôi… đã thật lòng với Tống Nghiễn mất rồi.
Dù bây giờ có nhận ra mình chỉ là “cá làm thuê trong lưới tình” của anh,
nhưng như thế thì càng khiến tôi thấy…
...số tiền này, tôi xứng đáng được nhận.
...
Tôi bắt xe quay về biệt thự thì thấy Tống Diễn đã ngủ mất rồi.
Tôi cũng thu dọn qua loa rồi leo lên giường.
Dù sao cũng chỉ là một cuộc giao dịch, tôi không có lý do gì để giận.
Cơn xúc động lúc nãy, có lẽ là vì cái góc nhỏ vẫn âm thầm ôm hy vọng trong lòng tôi đã bất ngờ sụp đổ.
Sáng sớm hôm sau, tôi mang theo mớ đồ mẹ và bé vừa mua, ngồi xe cùng Tống Diễn đến bệnh viện để chăm sóc sản phụ, cũng chính là "tiểu tam" của anh.
Đến cửa phòng bệnh, Tống Diễn dừng lại:
“Em vào trước đi, anh quay lại sau.”
Tôi gật đầu, tự mình đẩy cửa vào.
Người phụ nữ đang nằm ngủ. Khoảng chừng 28–29 tuổi, da trắng đến mức phát sáng, chính là người mà tôi vô tình gặp phải ở trung tâm thương mại hôm nọ.
Tôi nhẹ nhàng đặt đồ xuống, nhưng vẫn làm cô ấy tỉnh giấc.
Cô ấy ngồi dậy, giọng mềm mại:
“Em gái à, sao em lại tới đây? Tống Diễn đâu rồi?”
Tôi thấy chua xót. Một câu “em gái” gọi thân quen đến mức khiến tôi như bị đánh vào tim.
Quả nhiên, đàn ông có tiền sẽ khiến phụ nữ không tiếc xưng chị gọi em với nhau.
“Chào chị.” Tôi lễ phép cúi đầu, bắt đầu rót nước nóng “Tống Diễn nói lát nữa sẽ quay lại, bảo em chăm sóc chị trước.”
“Thôi thôi, em cứ để đó, em là khách mà, sao để em phục vụ chị được.”
“Không sao đâu chị.” Tôi cười gượng, bắt đầu dọn dẹp.
Thôi thì… cứ coi như mình đi làm giúp việc với lương tháng hai trăm vạn.
Đang làm việc chăm chỉ thì có một người đàn ông lạ mặt bước vào.
Anh ta đi thẳng tới giường, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hôn nhẹ lên trán cô ấy:
“Em thấy đỡ hơn chưa?”
Cô ấy mỉm cười, hôn lên má anh ta:
“Không khó chịu nữa đâu, cục cưng.”
Tôi trợn tròn mắt.
Chuyện gì vậy? Tình tứ thế này?
Tứ giác tình yêu?
Ai cắm sừng ai đây?
Đây là thế giới của người giàu sao?
Cũng nên... tránh tôi một chút chứ?
Tôi đứng đơ tại chỗ, không dám ho he.
Đúng lúc ấy, Tống Diễn xách một đống đồ bổ bước vào.
Hai người trên giường vẫn ôm nhau thắm thiết.
Tôi có chút hồi hộp.
Đến rồi! Sắp biết được ai là người bị “cắm sừng” rồi!
Không ngờ, người đàn ông kia vẫn bình tĩnh gật đầu chào:
“Tống Diễn đến rồi.”
Người phụ nữ thì trách móc:
“Em cũng hay ghê, để em dâu tới trước, còn mình thì trốn mất.”
“Em đã đến rồi đây còn gì. Với lại, cô ấy nhất quyết đòi tới chăm chị ở cữ, em muốn cản cũng không cản nổi.”
Tôi hóa đá.
Lúc này Tống Diễn mới giới thiệu:
“Đây là chị họ anh. Còn đây là anh rể.”
Tôi: “……”
Má nó!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận