Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẠNH NHAN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-25 22:59:33
13
"Thật sự không còn cách nào khác sao? Hu hu hu, tôi không muốn làm tổn thương anh ấy..."
Phương Khả Điềm khóc đến thê lương, giọng nói run rẩy đầy bất lực.
Tôi khẽ cười, giọng lãnh đạm: "Theo như tôi biết, đối tượng liên hôn lần này có nhà họ Vương."
"Tập đoàn nhaf họ họ Vương khởi nghiệp từ kinh doanh chăn nuôi gia súc, giàu lên nhờ nghề này."
"Tiểu thư nhà họ Vương tính tình chua ngoa, không thể chịu đựng dù chỉ một hạt cát trong mắt."
Tôi nhếch môi, chậm rãi nói tiếp: "Chỉ cần khiến Phó Thừa Hạn phạm vài lỗi nhỏ, ông cụ Phó sẽ lập tức cân nhắc chọn người thừa kế khác."
"Sẽ không có vấn đề gì đâu."
Phương Khả Điềm từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, tuổi thơ không an toàn khiến cô ta luôn suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất.
Chỉ cần Phó Thừa Hạn hơi lạnh nhạt, cô ta sẽ bất an, lo được lo mất.
Cô ta cực kỳ thiếu tự tin, thậm chí tự ti.
Trong mắt cô ta, bản thân chẳng khác gì hạt bụi nhỏ bé.
Còn Phó Thừa Hạn chính là tia sáng duy nhất trong cuộc đời cô ta.
Một khi đã nắm lấy, cô ta sẽ không bao giờ buông tay, dù có phải chết.
Thực ra, lần này cô ta đã hiểu lầm Phó Thừa Hạn.
Phó Thừa Hạn đi dự tiệc chỉ vì ông cụ Phó ra lệnh.
Anh ta không có cách nào từ chối.
Hận thù có thể kích phát tiềm năng của con người.
Nhưng tình yêu lại khiến người ta đánh mất khả năng suy nghĩ.
Kiếp trước, Phó Thừa Hạn mang theo thù hận với tôi, kích phát tiềm năng, một đòn tiêu diệt cả gia tộc tôi.
Còn kiếp này, ngập chìm trong tình yêu, Phó Thừa Hạn chỉ một lòng muốn giúp Phương Khả Điềm tìm lại ánh sáng.
Hoàn toàn không nhận ra sự bất an và tâm lý vặn vẹo của cô ta.
Vậy nên...
Chỉ cần Phương Khả Điềm ra tay, kế hoạch của tôi sẽ hoàn toàn không có kẽ hở.
Rất nhanh.
Phương Khả Điềm âm thầm chuyển giao bí mật thương mại của tập đoàn Phó thị cho Phó Thừa Chí.
Sau khi nhận được tài liệu mật, Phó Thừa Chí lập tức bán cho đối thủ cạnh tranh, đổi lấy một khoản tiền lớn để đánh bạc.
Cứ như vậy vài lần, nhiều dự án của Phó thị liên tục bị đối thủ đi trước một bước, số vốn đầu tư ban đầu hoàn toàn mất trắng, chuỗi tài chính bắt đầu rơi vào khủng hoảng.
Lúc đầu, Phó Thừa Hạn không quá để tâm, nhưng sau khi nhận ra vấn đề, anh ta lập tức mở cuộc điều tra nội gián trong công ty.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-nhan&chuong=6]


14
Cả tập đoàn nhà họ Phó rơi vào tình trạng hoang mang, lòng người chao đảo.
Nhưng Phó Thừa Hạn vẫn không hề nghĩ đến Phương Khả Điềm.
Vì vậy, cuối cùng anh ta cũng không tra ra điều gì.
Những lần thất thoát liên tiếp khiến ông cụ Phó vô cùng giận dữ, ép buộc Phó Thừa Hạn phải liên hôn.
Phương Khả Điềm rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
"Thừa Hạn, anh lại muốn liên hôn sao?"
Phó Thừa Hạn thở dài, giọng trầm thấp: "Khả Điềm, gần đây công ty xảy ra một số vấn đề. Nếu liên hôn, mọi chuyện sẽ được giải quyết."
Anh ta bước tới, muốn giải thích với cô ta.
"Chẳng phải anh đã hứa với em..."
"Anh nói sẽ hủy hôn với Mạnh Nhan rồi cưới em."
"Nhưng kết quả em đợi được lại là tin anh sắp kết hôn với người khác sao?"
Phương Khả Điềm mắt đẫm lệ, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy.
Cô ta mỏng manh như một đóa bạch liên lay lắt trong gió, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, cô ta sẽ gục ngã ngay lập tức.
Phó Thừa Hạn nhìn mà đau lòng, nhưng cũng bất lực.
"Khả Điềm, anh có nỗi khổ riêng..."
"Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Chịu trách nhiệm?"
Phương Khả Điềm bỗng ngừng khóc, giọng cay nghiệt.
"Không kết hôn mà cũng gọi là chịu trách nhiệm?"
"Lẽ nào anh muốn em làm tình nhân của anh sao?"
Phó Thừa Hạn nhíu mày, mất kiên nhẫn: "Khả Điềm, em bình tĩnh lại trước đã."
"Hiện tại anh không thể giải thích với em."
"Đợi khi em bình tĩnh, chúng ta lại nói chuyện."
Nói xong, anh ta đóng cửa rời đi.
Tất cả cảnh này đều được Phó Thừa Chí livestream lại cho tôi xem.
Sau đó, hắn ta đắc ý nói: "Thế nào, đại tiểu thư Mạnh, lần này hai người họ thật sự cãi nhau rồi đấy."
Tôi mỉm cười: "Tốt lắm."
"Sao, không định vào an ủi cô ta sao?"
"Đúng vậy! Tôi đi ngay đây, ha ha ha..."
Phó Thừa Chí bước vào phòng của Phương Khả Điềm.
Lúc này, cô ta vẫn ngồi bệt dưới đất, ánh mắt thất thần, như kẻ mất hồn.
"Ồ, tiểu thư Phương làm sao thế?"
"Cãi nhau à? Bị đại ca tôi bỏ rơi rồi?"
Phương Khả Điềm không nói gì.
"Tôi thấy cô đừng cố chấp với đại ca tôi nữa."
"Cô xinh đẹp thế này, sợ gì không tìm được người đàn ông khác?"
"Hay là... chọn tôi đi?"
"Tôi có thể cho cô tất cả những gì cô muốn."
Vừa nói, Phó Thừa Chí vừa ôm lấy bờ vai cô ta.
Hắn ta mập mạp, tuy là anh em họ với Phó Thừa Hạn, nhưng không có chút nét giống nhau, nhìn qua chẳng khác gì một con heo.
Phương Khả Điềm bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Nhưng Phó Thừa Chí cũng không ngốc.
Hắn dọa nạt vài câu rồi buông tay, không làm gì quá đáng.

Bình Luận

0 Thảo luận