Cố Sanh vừa định cúp máy, tay liền bị một bàn tay khác đè lại. Tề Thịnh không biết đã đi qua từ lúc nào, đưa tay định lấy điện thoại.
"Gọi điện thoại chuyên tâm đến thế à? Đến mức không thấy cả anh sao?"
Cố Sanh hừ hừ hai tiếng, khoanh hai tay lại, không thèm để ý đến anh.
Tề Thịnh cướp được điện thoại di động, nhưng lại không nhận được sắc mặt tốt của vợ, trong lòng có chút khó chịu. Điện thoại lúc này lại lóe lên, một tin nhắn hiện ra.
Vậy mà lại là Tưởng Tuyên!
Tề Thịnh vô thức dùng sức, màn hình điện thoại di động bị bóp nát mấy đường, âm thanh rất nhỏ truyền vào tai.
Cố Sanh vừa quay đầu lại, liền thấy anh giấu tay ra sau lưng, biểu cảm có chút không tự nhiên.
Cố Sanh kỳ quái nhìn anh hai cái, cuối cùng chìa tay ra trước mặt: "Trả điện thoại cho em."
Tề Thịnh càng bóp chặt chiếc điện thoại giấu sau lưng hơn: "Điện thoại IP mới ra rồi, buổi chiều anh dẫn em ra ngoài mua nhé?"
Cố Sanh có chút khó hiểu. Trước đây anh cũng không thích cô ra ngoài mua đồ, thậm chí những thứ này đều do thuộc hạ chuẩn bị sẵn. Huống hồ, cô cũng không nhớ Tề Thịnh có chấp niệm gì với đồ công nghệ mới, cũng giống như cô không nhạy cảm với điện thoại của mình vậy, cảm thấy chỉ cần là điện thoại cảm ứng thì loại nào cũng gần như nhau.
Cô đảo mắt hai vòng, luôn cảm thấy có điểm gì đó là lạ, nhưng ngoài miệng lại thuận theo đáp ứng: "Được thôi."
Khóe mắt Tề Thịnh hiện lên ý cười nhu hòa, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống đất. Cố Sanh không còn khăng khăng đòi lại chiếc điện thoại kia nữa, cùng anh rẽ một cái, đi vòng qua sân, hướng về phòng khách.
Tề Thịnh đi theo sau cô, nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô gái nhỏ, trong mắt tràn ngập ý cười. Ngày xuân, liễu mới trổ cành, cành liễu xanh nhạt đong đưa trong gió, thỉnh thoảng lướt qua đỉnh đầu cô, mấy đóa hoa liễu dính trên tóc.
Tề Thịnh nhẹ nhàng đưa tay, gạt những bông hoa liễu đó xuống. Bước chân của Cố Sanh dừng lại, cô chợt xoay người, trong ánh mắt kinh ngạc của Tề Thịnh, một phát bắt lấy tay anh.
Trong tay nhỏ còn lại của cô, cầm chính là con điện thoại đã vỡ màn hình.
Màn hình sáng lên, có thể trông thấy tin nhắn nhắc nhở phía trên. Cố Sanh trong lòng nháy mắt đã hiểu rõ.
Hàng mi dài khẽ rũ xuống, cô mím chặt môi, khí áp quanh thân thấp đi một bậc, tâm trạng hiển nhiên không được vui vẻ cho lắm.
Tề Thịnh nháy mắt liền hoảng: "Đừng giận, bà xã, anh đền em cái mới, cái này là do anh không cẩn thận..."
Cố Sanh không thích từ "bà xã" này, bởi vì nó sẽ khiến anh trông không được đàng hoàng cho lắm. Bình thường Tề Thịnh cũng chỉ khi chọc giận cô, hoặc là lúc bản thân hoảng hốt mới gọi như vậy. Hiển nhiên hôm nay, anh lại hoảng rồi.
Cố Sanh kỳ thực cũng không giận đến thế, nhưng tâm trạng hiển nhiên cũng không tốt. Chủ yếu là loại chuyện này xảy ra đã không phải lần đầu tiên. Từ lúc họ ra ngoài du lịch trong vòng nửa năm, Cố Sanh đã bị làm hỏng gần sáu cái điện thoại. Mặc dù mỗi lần cô hỏi, Tề Thịnh đều không nói thật, nhưng số lần càng nhiều, cô vẫn phát giác ra được điều gì đó.
Lần này cũng vậy, ghen chính là ghen, lại cứ không nói cho cô biết, chỉ lo giấu đi sự hẹp hòi của mình.
Hơn nữa, giữa cô và Tưởng Tuyên trong sạch, có thể có quan hệ gì chứ?
Tề Thịnh không phải không biết, anh chỉ là có tính chiếm hữu quá cao, đến mức làm Cố Sanh trong lòng bất mãn.
Cô không để ý đến lời giải thích của Tề Thịnh, cầm chiếc điện thoại vỡ màn hình, quay người trực tiếp rời đi.
Tề Thịnh nghĩ ra rất nhiều lời giải thích, nhưng đều không có tác dụng. Anh cũng từng nghĩ đến việc thẳng thắn với Cố Sanh, rằng mình không thích nhìn cô có liên hệ với người đàn ông khác. Nhưng anh cũng biết, cứ như vậy thì dường như sẽ biến thành anh đang khống chế tự do của cô, mà Cố Sanh đối với những chuyện này luôn luôn rất phản cảm.
Trong nửa năm qua, họ gần như không cãi nhau. Tính tình Cố Sanh không tốt, nhưng biết lý lẽ, cũng sẽ không xoắn xuýt một vấn đề không buông. Hai người chung sống cũng rất hài hòa. Chỉ có chuyện hôm nay, khiến anh không biết nên kết thúc thế nào.
Ban ngày ở trong phòng, Cố Sanh không nói chuyện với anh. Ban đêm đi dạo một vòng trở về, Cố Sanh lại ngủ từ rất sớm, quyết tâm không để ý đến anh.
Tề Thịnh bất đắc dĩ, muốn giải thích lại sợ làm cô thức giấc, chỉ có thể thở dài đi ngủ trước.
Kết quả giấc ngủ này lại ngủ rất say, sáng ngày thứ hai mơ mơ màng màng đưa tay sang bên cạnh, lại thấy trống không.
Mở mắt ra, mới phát hiện trong phòng đã không còn bóng người thứ hai.
Tề Thịnh lập tức hoảng: "vụt" một cái ngồi dậy từ trên giường, liền bắt đầu tìm người khắp phòng. Cuối cùng xác nhận không tìm thấy, mới nghĩ ra việc gọi điện thoại, nhưng điện thoại của Cố Sanh đã tắt máy.
Quản gia nói Thiếu phu nhân đã đi từ sáng sớm, lúc đi ra ngoài không mang theo thứ gì, chỉ đeo một chiếc túi nhỏ.
Tề Thịnh hai tay nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên mạnh mẽ đấm một cái vào cửa phòng, phát ra âm thanh vang dội làm quản gia dưới lầu giật nảy mình.
Ông vội vàng hấp tấp đi tới: "Thiếu gia, cậu làm gì vậy?"
Tề Thịnh xoa xoa trán, chính anh cũng không biết chuyện gì xảy ra. Vừa rồi trong nháy mắt đó, trong lòng như có một ngọn lửa, trực tiếp bùng lên muốn đốt cháy mọi thứ.
Kỳ thực Cố Sanh cũng là một người trưởng thành, cô muốn ra ngoài, có lẽ chỉ là gặp vài người bạn, bản thân chuyện này vốn không có gì đáng trách.
Tề Thịnh tự trấn an mình. Lão quản gia lại chợt nhớ ra một chuyện, đập vào trán mình một cái: "Phải rồi thiếu gia, Thiếu phu nhân trước khi đi có dặn tôi nhắn lại với cậu, nói cô đi tìm một người bạn họ Tưởng."
Bạn họ Tưởng?
Đó không phải là Tưởng Tuyên sao?
Trong lòng Tề Thịnh lửa giận bùng lên, nhưng cũng không thể trút giận lên quản gia, chỉ buồn bực trong lòng, gật đầu: "Tôi biết rồi, ông xuống trước đi."
Quản gia: "..."
Không hiểu sao cảm thấy thiếu gia hôm nay có chút đáng sợ, còn rất hung dữ!
Đây là bị chứng nóng nảy trầm uất sao?
Lúc chạng vạng tối, máy bay của Cố Sanh hạ cánh. Cô đến một khách sạn tên Mạn Tư Bỗng Nhiên.
Tin nhắn Tưởng Tuyên gửi buổi sáng cho thấy, địa điểm gặp mặt của đoàn làm phim chính là ở đây.
Cô ngay cả vali hành lý cũng không mang, chỉ đeo một chiếc túi nhỏ bên người, bên trong để hai bộ quần áo, cùng với ví tiền và giấy tờ.
Mở điện thoại lên, phía trên hiển thị ba mươi cuộc gọi nhỡ.
Cố Sanh nhíu nhíu mày, cũng không để ý nhiều, sau khi đăng ký ở lễ tân khách sạn, cô đi thang máy lên lầu tám.
Cô đến cũng không tính là sớm. Lúc đẩy cửa bước vào, trong phòng riêng đã ngồi vây quanh bốn năm người, tất cả đều nghiêng đầu lại nhìn cô.
Cố Sanh nhìn ánh mắt của họ từ kinh ngạc ban đầu, biến thành có chút do dự, biết là họ đang chê mình không có danh tiếng. Nhưng cô cũng không cảm thấy bị xúc phạm, hướng mọi người mỉm cười, lên tiếng chào: "Chào mọi người, tôi là Cố Sanh."
"A! Cố tiểu thư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=66]
Một người đàn ông có ria mép ngồi ở bàn nhỏ lập tức đứng dậy, cười tủm tỉm dò xét Cố Sanh một cái: "Tưởng Tuyên hôm qua nói với tôi đã tìm giúp tôi một mỹ nữ, tôi còn không tin. Hôm nay vừa gặp mặt, quả thực là tự vả mà!"
"Ha ha ha ha!" Mọi người phụ họa nói đùa vài câu. Câu nói vừa rồi của đạo diễn để họ hiểu ra, cô gái nhỏ này trông có vẻ không đáng chú ý, nhưng lại là người được Tưởng Tuyên che chở, đều phải khách sáo một chút.
Cố Sanh sờ sờ mũi, không ngờ mình lại có một ngày phải mượn danh Tưởng Tuyên để cáo mượn oai hùm, thật đúng là có điểm không quen.
Trong đoàn này người cũng không tính là sao lớn gì, nhưng cũng có hai diễn viên hạng hai, cộng thêm một tiểu sinh đang nổi. Lợi hại hơn nữa thì mời không đến. Đạo diễn vốn dự định bán chút tình anh em, đi mời Tưởng Tuyên đến trợ trận, nhưng cuối cùng mời tới mời lui, Tưởng Tuyên không đến, lại mời đến Cố Sanh.
Mặc dù Tưởng Tuyên một mực nhấn mạnh mời Cố Sanh sẽ có bất ngờ, nhưng đạo diễn thật sự nhìn không ra, có thể có bất ngờ gì.
Xinh đẹp thì đủ xinh đẹp, nhưng không có chút danh tiếng, cũng không có fan hâm mộ!
Điểm bùng nổ duy nhất, có lẽ chính là scandal lần trước. Nhưng Tưởng Tuyên lại không cho dùng scandal để tuyên truyền. Cho nên nói, ông ta thật sự không muốn mời Cố Sanh, chỉ là không tiện từ chối Tưởng Tuyên, mới không thể không mời.
"Sắp xếp của chúng ta là một cuộc thám hiểm. Cố tiểu thư là khách quý của đoàn chúng ta. À, đúng rồi, trước đó Tưởng Tuyên có nói qua cô là một đại sư Huyền Học?"
Cố Sanh gật đầu: "Đúng vậy."
Đạo diễn cảm thấy cái này xem ra liền không đáng tin cậy, Tưởng Tuyên hoàn toàn chính là làm loạn. Nhưng ông ta đồng ý với Tưởng Tuyên không chỉ vì nhân tình, mà còn vì Tưởng Tuyên đã đầu tư không ít tiền vào kỳ chương trình này, cũng hứa hẹn sau khi quay xong sẽ giúp tuyên truyền.
Tưởng Tuyên tuyên truyền đó!
Đạo diễn cắn răng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Dù sao chương trình này trước đây lượng người xem vốn không nhiều, cũng chính vì vậy, ông ta mới muốn tìm Tưởng Tuyên để cứu vãn.
Thôi được rồi! Cùng lắm thì kỳ này bị chê bai: "nổi tiếng vì tai tiếng" cũng là nổi tiếng mà!
Cố Sanh thì không để ý đến chuyện này. Đạo diễn thấy bộ dạng không quan tâm của cô, trong lòng cũng cơ bản hết hy vọng, chỉ có thể mong đến lúc đó không xảy ra chuyện gì quá lố là được.
Chương trình được chọn lựa theo hình thức phát sóng trực tiếp, bởi vì thể loại linh dị này nếu không trực tiếp thì không thể hiện được sự chân thực. Đạo diễn đã sớm dặn dò Cố Sanh một vài hạng mục cần chú ý. Đợi đến sau khi trời tối, mọi người cùng nhau xuất phát đến địa điểm cuối cùng.
"Chào mọi người, trong kỳ chương trình này, chúng ta sẽ đến con đường linh dị 141. Rất nhiều cư dân mạng đã gửi thư nói rằng họ đã gặp phải những hồn ma đáng sợ trên con đường này vào ban đêm. Các tài xế taxi cho biết họ sẽ gặp phải một người phụ nữ áo trắng đón xe, sau đó bỗng nhiên ngất đi. Cho nên hôm nay, đoàn làm phim sẽ đến con đường 141 để giải mã nó."
Đạo diễn chỉ huy người quay phim sắp xếp thiết bị, có người quay phim khác đi theo quay chụp.
Hiện tại tuy là mùa xuân, nhưng đến ban đêm thời tiết vẫn còn khá lạnh, nhất là trên đường lớn, xung quanh không có vật che chắn, gió thổi vào người lạnh buốt.
Hai nữ minh tinh ôm chặt cánh tay, xoa xoa lớp da gà nổi lên trên người: "Đạo diễn, nơi này thật sự sẽ có cái đó sao?"
Mặt đạo diễn xuất hiện trong ống kính: "Cái gì?"
"Chính là cái đó, quỷ đó, sẽ không thật sự có quỷ chứ?"
"Ha ha ha ha." Đạo diễn cười: "Có thật thì tốt quá, chúng ta chính là đến để bắt quỷ mà!"
Trên màn hình bình luận lúc này một trận châm chọc khiêu khích, nói ông ta tìm đường chết.
Lại có rất nhiều người thật sự hứng thú với sự kiện linh dị, đang hăng hái chờ đợi. Rất nhiều cô gái nhát gan cũng đang âm thầm cắn ngón tay, thầm nghĩ sẽ không thật sự có quỷ chứ?
Thật sự là vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn!
Nhưng mặc kệ họ nghĩ thế nào, vòng khán giả của chương trình thể loại linh dị dù sao cũng không rộng khắp, cho nên nội dung bình luận cũng không tính là đặc biệt nhiều.
Đạo diễn chuyên tâm bố trí. Đoạn đường họ chọn là khu vực nguy hiểm liên tiếp xảy ra được nhắc đến trong các lá thư gửi về trước đó.
Thời gian đã đến chín giờ tối, trên đoạn đường này người ở thưa thớt, xe cộ qua lại cũng không nhiều. Cố Sanh uể oải ngồi trên chiếc bàn nhỏ ven đường, cảm thấy có chút nhàm chán.
Ban đầu cứ tưởng sẽ có gì đó khác biệt, nhưng trên thực tế, thu hình chương trình so với việc cô trước đây một mình đi khắp nơi bắt quỷ, hình như còn nhàm chán hơn.
Còn phải để ý đến đạo diễn, cái gì cũng không thể nói.
Điện thoại di động trong túi im lặng nửa ngày, lại bắt đầu rung lên. Cố Sanh mò ra, liếc qua một cái, là Tề Thịnh.
Ngón tay dừng lại trên màn hình, Cố Sanh có chút do dự. Mỗi ngày dính lấy nhau thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ thật sự đã đi xa, cách nhau hai nơi, lại cả ngày không gặp người, Cố Sanh cảm thấy, cô vậy mà cũng có chút nhớ anh.
Đang do dự, điện thoại di động rung lên đột nhiên dừng lại, cuộc gọi đã bị ngắt.
Cố Sanh mím môi.
Thế này thì tốt, đến cả việc xoắn xuýt cũng không cần nữa.
Nhưng như vậy ngược lại còn tốt hơn. Vừa rồi cô nhất thời không khống chế được, suýt chút nữa thì đã kết nối. Nếu thật sự là như vậy, ý định cố ý làm lơ Tề Thịnh, để anh tự kiểm điểm của cô cũng liền triệt để tan thành mây khói.
Về phần tại sao không trực tiếp trao đổi... Cố Sanh và Tề Thịnh ở chung nửa năm này, đối với anh quả thực quá rõ ràng. Những chuyện này mà trao đổi với anh, anh tuyệt đối sẽ dũng cảm thừa nhận nhưng kiên quyết không thay đổi.
Sau khi cuộc gọi này bị ngắt, Tề Thịnh không gọi lại nữa.
Cố Sanh ngẩn người một lát, chợt nghe đạo diễn hô một tiếng: "Cố tiểu thư."
Cô ban đầu còn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi đạo diễn hô hai tiếng, mới nhận ra Cố tiểu thư là đang gọi mình, bèn lên tiếng.
Đi qua, đứng chung một chỗ với mấy minh tinh khác, mọi người giống như mấy kẻ ngốc đứng trên đường lớn chịu gió lạnh thổi.
Tiểu sinh đang nổi mở miệng trước: "Tôi cảm thấy chúng ta có chút ngốc."
Nữ chính xoa xoa đôi bàn tay: "Bây giờ nếu có người đi qua, đoán chừng đều sẽ nhìn thêm hai cái, sau đó chỉ vào chúng ta, "Này! Mấy kẻ ngốc kia!'"
"Ha ha ha ha!" Chàng trai cười cười, thấy cô gái kia run lên vì lạnh, liền lịch thiệp cởi áo khoác của mình đưa cho cô. Cô gái có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Một nữ minh tinh khác mặt không biểu cảm, hai tay tuy cũng xoa xoa bả vai, nhưng trong lòng lại một trận ghét bỏ, đoán chừng ngày mai hai người này lại có thể được ghép đôi rồi!
Chàng trai sau khi khoác áo cho cô gái kia, còn quay sang các cô ngượng ngùng cười cười: "Các cô có lạnh không? Hay là tôi đi mượn đoàn làm phim hai cái áo khoác nhé."
Nữ sinh còn lại xoắn xuýt một chút rồi cũng đồng ý. Chàng trai lại hỏi Cố Sanh: "Còn cô thì sao?"
Cố Sanh lắc đầu.
Chàng trai quay về lấy áo khoác, vừa ôm áo đến khoác cho cô gái kia, trong nháy mắt liền cảm giác trên đường lớn lại lạnh thêm một độ, làm anh ta lạnh đến sững sờ.
"Sao tôi cảm giác lại hạ nhiệt độ rồi? Là ảo giác sao?"
"Không có, tôi cũng cảm thấy hạ nhiệt độ. Vừa rồi thêm áo thì không lạnh, bây giờ lại có chút lạnh rồi."
Người đàn ông có chút nghi hoặc nhìn đạo diễn, đạo diễn lắc đầu, ý là đó không phải kịch bản của họ.
"Không có làm lạnh đâu!" Đạo diễn nói, sau đó đi tới cảm nhận một chút.
"Hình như quả thật có chút lạnh, các người đều cảm thấy vậy sao?"
Cô gái ban đầu run rẩy một chút: "Chẳng lẽ thật sự có quỷ?"
Đạo diễn ngược lại không nghĩ là có quỷ. Ông ta cũng đã quay mấy kỳ chương trình, nhưng trước đây nhiều lắm cũng chỉ có chút hiện tượng linh dị, mà cũng đều là do chính họ lén lút làm ra để thu hút sự chú ý. Trên đời này làm gì có quỷ thật chứ?
Nhưng lúc này đang phát sóng trực tiếp, ông ta một người quay chương trình linh dị tự nhiên không thể nói như vậy, chỉ có thể nói xem trước tình hình đã.
Lúc này, một giọng nữ mềm mại truyền đến: "Là âm khí."
"Cái gì?" Mọi người thuận theo giọng nói nhìn sang, lại phát hiện người mở miệng chính là Cố Sanh.
Trong nháy mắt, biểu cảm của mọi người khác nhau, nhưng hiển nhiên đều không tin tưởng cô. Ngược lại là trên màn hình bình luận, bỗng nhiên tăng lên không ít. Ban đầu là khen cô xinh đẹp, hỏi là minh tinh nào, sau đó không biết ai nhận ra tấm ảnh trong lễ trao giải "Siêu Sao" ngày đó, mọi người lại bắt đầu một trận thóa mạ.
Một chương trình trực tiếp về linh dị, bỗng chốc bị biến thành hiện trường xé nhau cỡ lớn. Tên của Tưởng Tuyên, Vương Gia, Phó Cảnh, Từ Thanh Thiển bị lôi ra hết vòng này đến vòng khác.
Nhưng đạo diễn lúc này cũng không phát hiện ra, bởi vì trên đường lớn càng ngày càng lạnh. Chỉ trong mấy câu nói chuyện của họ, nhiệt độ trên đường lớn giống như đã lập tức hạ xuống mười mấy độ, từ mùa xuân bước vào mùa đông giá rét.
Ngay cả ông ta mặc áo khoác da, giờ phút này cũng có chút lạnh đến run rẩy.
Nơi này cũng không phải nơi có chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn gì, bình thường cả ngày nhiệt độ không chênh lệch mấy độ. Hôm nay biến hóa như thế, có thể gọi là kỳ quan.
"Lạnh thật."
"Bao nhiêu độ rồi?"
Có nhân viên công tác cầm một chiếc nhiệt kế ngoài trời tới, xem xét, vậy mà đã biến thành âm một độ, đều có thể đóng băng.
Tất cả mọi người lạnh đến run rẩy, chỉ có Cố Sanh, chỉ nhíu mày, không có cảm giác gì.
Đạo diễn hơi chần chừ: "Cố tiểu thư?"
Cố Sanh đưa ngón tay lên miệng: "Suỵt, cô ta hình như tức giận rồi."
"A?" Đạo diễn trợn to hai mắt, rất muốn nghe cô nói mình chỉ đùa một chút, nhưng Cố Sanh không nói, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc nhìn về phía đối diện đường.
Đạo diễn thuận theo nhìn sang, trong nháy mắt bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh.
Trên màn hình bình luận cũng bắt đầu dừng việc xé nhau, thi nhau bình luận "Vãi nồi!"
—— Vãi nồi! Cái quái gì thế này, vừa rồi ở đây rõ ràng là một cái trạm xe buýt mà?
—— Vãi nồi, tôi không bị hoa mắt chứ? Cái này là ngôi mộ từ bao nhiêu năm trước vậy? Mà vừa rồi không phải là trạm xe buýt sao?
—— Là cùng một nơi à?
—— Lầu trên nói đúng sự thật, tôi xin thề đã theo dõi toàn bộ quá trình ở trạm xe buýt, nó thật sự trong một nháy mắt đã biến thành nghĩa địa!
—— Nghĩ lại mà sợ!
Trên thực tế, không chỉ khán giả bị giật mình, mà ngay cả đạo diễn và mấy người trên đường lớn cũng bị giật mình. Đêm tối dần buông, bầu trời đêm như bị vẩy mực, trở nên càng thêm đen kịt, ánh đèn thành phố như bị ngăn cách hoàn toàn.
Nhân viên công tác vội vàng bật đèn chiếu sáng, lại hét lên một tiếng, suýt chút nữa thì ném cả đèn pin đi.
"Sao thế?" Đạo diễn răn dạy một tiếng, cố hết sức giữ bình tĩnh, rọi đèn ra bốn phía xem xét, rồi cũng giật mình.
Chỉ thấy xung quanh mọi người, một vòng những người phụ nữ áo trắng đang đứng, cúi thấp đầu, tóc dài kéo lê trên mặt đất, hai chân cách mặt đất, vậy mà lại đang lơ lửng trên không trung.
Vậy mà, thật sự là quỷ?
Đạo diễn nuốt một ngụm nước bọt: "Các cô, đây là muốn làm gì?"
Câu hỏi của đạo diễn được đặt ra, nhưng không ai trả lời ông ta, bởi vì hiện trường ngoài ông ta ra, những người khác bị dọa còn lợi hại hơn, đến cả lời nói cũng không nói lưu loát được.
Màn hình bình luận bị spam điên cuồng, nhưng họ đã không còn tâm trí để xem nữa.
Ngược lại là Cố Sanh, một mực duy trì sự bình tĩnh, giờ phút này nhìn thấy quỷ thật, trong mắt còn có một chút thú vị: "Nơi này vậy mà thật sự có quỷ."
Chúng nữ quỷ đang cúi đầu, bỗng nhiên cùng nhau thét lên, âm thanh thê lương, như muốn xuyên thấu màng nhĩ.
Có hai nhân viên công tác trực tiếp sùi bọt mép, hận không thể ngất đi.
Nữ quỷ trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, lúc xuất hiện lại đã ở sau lưng một người khác. Cô ta khẽ vươn tay, năm đầu ngón tay lộ ra, phía trên lại không có chút huyết nhục nào, chỉ còn lại xương trắng ởn.
Lúc Cố Sanh nhìn thấy cô ta bắt lấy cổ một người, biểu cảm trên mặt mới có chút biến đổi. Người kia bị nữ quỷ nắm lấy, đang cảm giác cái chết cận kề, đột nhiên cảm giác có người đạp mình một chân, cả người lao về phía trước nửa bước, che cổ hít mạnh hai hơi.
Cố Sanh cùng nữ quỷ đánh nhau, nữ quỷ này vẫn là một đối thủ lợi hại. Cố Sanh mỗi lần vừa lấy ra phù chú, cô ta liền bay lên không. Đạo diễn và mọi người nhìn mà mắt tròn xoe.
Mấy lần không bắt được, tính tình của Cố Sanh cũng nổi lên. Cô cũng không sợ bại lộ mình biết công phu, trực tiếp mũi chân khẽ điểm, cũng trong nháy mắt vọt lên hai mét. Nữ quỷ không chú ý, lại bị cô một phát bắt được, dùng sức kéo một cái, kêu thảm một tiếng, mạnh mẽ bị xé thành hai nửa.
Đạo diễn và mọi người: "..."
Kênh livestream khán giả: "..."
Nửa cái đầu và thân thể của nữ quỷ từ trên không trung rơi xuống đất, chỉ còn lại xương trắng ởn.
Cố Sanh theo đó rơi xuống đất, thản nhiên phủi tay: "Chậc" một tiếng: "Cứ ẩn hiện lên xuống làm gì? Thật là phiền."
Đạo diễn cùng khán giả kênh livestream cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt, màn hình bình luận nháy mắt trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Nữ quỷ chết đi, những phân thân trước đó của cô ta tự nhiên cũng biến mất không thấy đâu nữa. Kết giới biến mất, bốn phía lập tức khôi phục bình thường, nhiệt độ trên nhiệt kế cũng tăng trở lại.
Ánh đèn đường chiếu vào, lập tức để mọi người cảm giác, còn sống thật là tốt.
Lúc này, một chiếc xe từ bên ngoài phóng tới, vững vàng dừng lại trước mặt mọi người.
Mọi người vừa nhìn, vãi nồi! Siêu xe Ferrari phiên bản giới hạn, có tiền!
Mui xe thể thao được mở ra, cửa xe mở ra, một người đàn ông chân dài bước ra, chạy đến trước mặt Cố Sanh, vô cùng cẩn trọng: "Bà xã, anh đến đón em. Anh đã lái chiếc xe em thích nhất đến rồi, chúng ta về thôi nhé? Đừng ở đây cùng mấy con khỉ này nhảy lên nhảy xuống bắt quỷ nữa."
Cố Sanh nghiêng đầu nhìn anh một chút. Tề Thịnh mím chặt môi, che giấu sự bất an trong lòng.
Cố Sanh nhìn bộ dạng này của anh, bỗng nhiên cảm thấy không có gì phải ngại ngùng nữa. Tinh tế suy nghĩ, Tề Thịnh đã vì cô làm nhiều như vậy, từ bộ dạng không giỏi ăn nói trước kia, biến thành người bây giờ mở miệng là dỗ vợ, cũng là rất không dễ dàng!
Nói cho cùng, vẫn là vì tình yêu.
Cô nghĩ đến cuối cùng, có chút nhếch môi, đặt tay lên tay Tề Thịnh.
Hình ảnh cuối cùng mà khán giả kênh livestream có thể nhìn thấy, chính là một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, kéo vị Cố tiểu thư vừa rồi còn rất hung dữ tàn ác kia, đi đến trước mặt họ, rồi nói một câu.
"Đừng có mà gây chuyện. Vợ của tôi, từ đầu đến cuối vẫn là vợ của tôi."
Khán giả kênh livestream: A a a a a! Tiểu ca ca đẹp trai quá!
Theo đó, hình ảnh tối sầm.
Ngày thứ hai, Cố Sanh lại một lần nữa lên hotsearch.
Tiểu tỷ tỷ hung tàn ác sát!
Quỳ cầu đại sư đừng ghi thù!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận