15
Mọi chuyện sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tiệc đính hôn của Phó Thừa Hạn được định vào hai tháng sau, đối tượng chính là thiên kim nhà họ Vương.
Điều này càng làm Phương Khả Điềm rơi vào hoảng loạn.
Cô ta bắt đầu điên cuồng bán đứng các bí mật thương mại của tập đoàn nhà họ Phó.
Trong khi đó, Phó Thừa Chí ngày càng sa đọa vào cờ bạc.
Còn tôi, lặng lẽ thu mua tài sản của tập đoàn nhà họ Phó.
Mặc dù ông cụ Phó không còn can thiệp nhiều vào chuyện nội bộ, nhưng dù gì ông ta cũng là người lão luyện trên thương trường, rất nhanh đã phát hiện ra nguy cơ mà tập đoàn nhà họ Phó đang đối mặt.
Và đương nhiên, mọi tội lỗi đều bị ông ta đổ hết lên đầu Phó Thừa Hạn.
Hôm đó, tôi tình cờ đến công ty nhà họ Phó, vừa hay chứng kiến cảnh ông cụ Phó và Phó Thừa Hạn xung đột dữ dội trong văn phòng.
"Phó Thừa Hạn, mày thật sự làm tao quá thất vọng!"
"Từ ngày mai, cút xuống khỏi vị trí người thừa kế!"
Phó Thừa Hạn cũng còn chút cốt khí, anh ta không nói thêm lời nào, quay đầu bỏ đi.
Ông cụ Phó tức giận đến mức đập bàn, lập tức tuyên bố chọn người thừa kế mới.
Những người anh em họ khác của Phó Thừa Hạn mắt sáng rực, ai nấy đều nóng lòng muốn thử.
Nhưng chẳng ngờ, một tin dữ nhanh chóng truyền đến.
Hai người anh ruột của Phó Thừa Hạn lần lượt gặp tai nạn ngoài ý muốn.
Phó Thừa Hạn đã ra tay, âm thầm loại bỏ tất cả những anh em có tiềm năng tranh đoạt vị trí thừa kế.
Chỉ chừa lại một người… Phó Thừa Chí, kẻ không có chút khả năng cạnh tranh nào.
Chỉ tiếc rằng...
Anh ta loại nhầm người rồi.
Tất cả những hành động của anh ta đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Thừa Chí.
Phó Thừa Chí đem toàn bộ bằng chứng đặt lên bàn ông cụ Phó.
"Ông nội, mấy anh trai của cháu chết thảm quá!"
"Ông nhất định phải đòi lại công bằng cho họ!"
Ông cụ Phó xưa nay ghét Phó Thừa Chí nhất, nhưng lúc này lại nhìn hắn ta với ánh mắt khác.
Cuối cùng, ông ta quyết định chọn Phó Thừa Chí làm người thừa kế mới của Phó gia.
Nhưng dù có tức giận thế nào, ông cụ vẫn không nỡ xuống tay giết đứa cháu trai mà mình từng thương yêu nhất.
Chỉ trục xuất Phó Thừa Hạn ra khỏi nhà họ Phó.
Ngày Phó Thừa Hạn thất thểu bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Phó, tôi cố tình lái xe đến để tận mắt nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta.
"Thừa Hạn, anh đừng buồn."
"Em sẽ luôn ở bên anh."
Phương Khả Điềm ôm lấy cánh tay anh ta, dịu dàng nói những lời yêu thương.
Phó Thừa Hạn trông có vẻ rất cảm động, ôm chặt lấy cô ta, giọng khàn khàn: "Khả Điềm, cảm ơn em, cảm ơn em đã không rời xa anh."
Phương Khả Điềm cũng vòng tay ôm lại anh ta, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Ừm...
Bây giờ trông họ vẫn còn khá mặn nồng đấy.
Thế nên, khi dân mạng hối cưới đến tận tầng 99, Phó Thừa Hạn và Phương Khả Điềm cuối cùng cũng đi đăng ký kết hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nh-nhan&chuong=7]
16
Hai con người này khoe khoang hạnh phúc của mình trên mạng, khiến vô số cư dân mạng reo hò chúc phúc.
"Hoàng tử vì Lọ Lem mà từ bỏ thân phận."
"Xúc động quá, hoàng tử đã không phụ lòng cô gái mà anh ấy yêu thương."
"Thật là một câu chuyện tình yêu cảm động trời đất!"
…
Làm sao tôi có thể để Phó Thừa Hạn dễ dàng có được hạnh phúc như vậy chứ?
Anh ta không xứng đáng.
Vì thế, tôi cố tình để tin tức này lọt vào tai mẹ của Phương Khả Điềm.
Bà ta tìm đến.
Phương Khả Điềm căn bản không phải trẻ mồ côi, cô ta vẫn còn mẹ và anh trai.
"Phương Khả Điềm, con nhãi ranh vô ơn này, tao nuôi mày lớn thế này mà mày dám lén lút kết hôn sau lưng tao!"
Vừa gặp mặt, mẹ cô ta đã chỉ tay vào mặt mà mắng xối xả.
"Con đĩ thóa! Mày kết hôn dễ dàng như vậy, không thèm đoái hoài gì đến mẹ và anh trai mày nữa à?"
"Hôm nay tao nằm đây không đi đâu hết, mày phải cho tao một lời giải thích! Hoặc là đưa tiền đây!"
Bà ta ngang nhiên đến chỗ ở của Phương Khả Điềm, làm loạn không chút kiêng nể.
"Khả Thiền, chuyện này là sao? Không phải em nói em là trẻ mồ côi sao?"
Phó Thừa Hạn sững sờ.
"Em... em..."
Phương Khả Điềm luống cuống, lắp bắp mãi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
"Hay nhỉ, cái đồ chết tiệt này, mày còn dám nói mình là trẻ mồ côi à? Mày đang trù ẻo tao chết sao? Hôm nay tao phải đánh chết đứa con bất hiếu này!"
"A! Mẹ, mẹ đừng đánh con! Con sai rồi! Con sai rồi! Thừa Hạn, cứu em!"
Phương Khả Điềm kêu gào thảm thiết.
Sắc mặt Phó Thừa Hạn đen kịt lại như than. Anh ta xuất thân danh giá, được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ, dù có tranh đấu ngấm ngầm cũng không bao giờ dùng đến những thủ đoạn hạ lưu như thế này.
Những thứ này, anh ta không thể nào chấp nhận được.
Anh ta vất vả kéo mẹ con Phương Khả Điềm tách ra, sau đó miễn cưỡng mời mẹ cô ta vào nhà.
"Đưa tôi 10 triệu, chuyện này coi như xong."
Mẹ Phương không chút do dự đòi tiền.
"Con gái tôi tôi vất vả nuôi lớn, không thể cứ thế mà rẻ mạt trao cho cậu được."
Mười triệu. Nếu là trước đây, Phó Thừa Hạn có thể dễ dàng vung tay đưa ngay mà không cần suy nghĩ.
Nhưng bây giờ thì không.
Anh ta đã bị trục xuất khỏi nhà họ Phó, phần lớn tài sản cá nhân cũng đã bị tiêu hao để bù lỗ cho công ty.
"Thừa Hạn, anh đưa cho mẹ đi, chúng ta kết hôn còn chưa có hôn lễ..."
Phương Khả Điềm mở miệng cầu xin, trên gương mặt trắng nõn là những vết bầm do bị đánh.
Sắc mặt Phó Thừa Hạn càng lúc càng khó coi, số tiền này thực sự là rất khó xoay sở.
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của mẹ con Phương Khả Điềm, anh ta cắn răng gom góp đủ 8 triệu.
"Còn thiếu 2 triệu."
Mẹ Phương liếc nhìn căn nhà, thản nhiên nói: "Thế này đi, tôi thấy căn nhà này cũng khá, tôi cứ ở lại đây trước. Bao giờ hai đứa gom đủ tiền trả tôi, tôi sẽ dọn đi."
Bà ta ngang nhiên dọn vào căn nhà cuối cùng mà Phó Thừa Hạn còn giữ lại.
Anh ta tức giận vô cùng, nhưng dưới những giọt nước mắt cầu xin của Phương Khả Điềm, cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận