Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Yêu đương hợp đồng

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-06-22 18:39:08
Sáng hôm sau, tôi đau nhức cả lưng cả eo, vừa lồm cồm bò dậy thì đã bị Tống Nghiễn lôi lên xe, chở đi học tiết sáng sớm.
Tôi vừa xoa lưng vừa than vãn:
“Anh ôm chặt vậy, em thấy như sắp gãy lưng luôn rồi đó.”
Tống Nghiễn lúng túng ho khẽ:
“Thì anh sợ em ngã xuống mà, đâu có cố ý.”
“Sợ em ngã? Anh là sợ em chưa chết hẳn thì có!”
“Được rồi được rồi, bồi thường cho em. Gửi số tài khoản đi, anh chuyển thêm một năm.”
Tôi lập tức phấn khích, gửi liền một dãy số. Gửi xong mới sực nhớ:
“Ơ nhưng mà... nửa năm nữa anh sẽ tốt nghiệp rồi mà?”
“Thì sao? Ông đây thích sinh viên đấy, được không?”
Tôi đăm chiêu gật đầu:
“Nghe vậy thì... chắc em nên cân nhắc việc nghỉ học bảo lưu một năm.”
Tống Nghiễn liếc tôi một cái, bất lực:
“Trên đời đúng là chẳng có gì em không dám nghĩ thật.”
...
Vừa kịp giờ vào giảng đường, cả lớp chỉ còn trống đúng một chỗ.
Tôi vừa mới ngồi xuống thì cảm giác hai tia mắt sắc như dao lia đến từ hàng ghế trước.
Là Trần Giai Giai và Xuyên Xuyên, đang nhìn tôi bằng ánh mắt “thất vọng tràn trề”.
Hôm qua tôi nói đi gặp Tống Nghiễn bàn chuyện, sau đó cũng không trả lời tin nhắn, rồi ngủ luôn ở ngoài không về. Không cần nói cũng biết, họ đã tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện “loạn thất bát tao”.
Vừa tan học, hai người đã lập tức lôi tôi về ký túc xá, trịnh trọng ngồi xuống:
“Tư Tư, tụi mình phải nói chuyện. Nếu Tống Nghiễn thay lòng, thì cứ để anh ta đi. Tụi mình biết cậu rất cần tiền, nhưng dùng thân để giữ đàn ông là không được đâu! Cậu như vậy tụi mình thật sự rất…”
“Khoan khoan khoan!” – Tôi hoảng loạn cắt ngang, sợ họ nói ra mấy lời động trời – “Hôm qua chẳng có gì cả!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/yeu-duong-hop-dong&chuong=9]

Tống Nghiễn uống say, tớ chỉ đưa anh ấy về thôi!”
Xuyên Xuyên nheo mắt nghi ngờ:
“Thật sự là không có gì?”
“Ờ… ôm một cái.”
“Tự nguyện không?”
“Cũng… nửa tự nguyện…”
Giai Giai nhíu mày:
“Không lẽ… là cậu thèm muốn thân thể người ta?”
“Đừng nói bậy! Tớ làm gì có...” – Tôi chột dạ cúi đầu.
Không thể nói là không có chút nào.
Chút chút thì có đấy.
Chưa đến nửa năm, quyển sổ tay mang tên “Sở thích của kim chủ” của tôi đã đặc kín chữ.
Tôi càng ngày càng vào vai bạn gái chuyên nghiệp.
Tống Nghiễn thích ăn gì, uống gì, chơi gì, bạn bè anh ra sao, mẹ anh tính cách thế nào – tôi đều biết rõ như lòng bàn tay.
Tôi chiều theo mọi sở thích của anh, ngày ngày giữ gìn “đức hạnh”, tuyệt đối không để anh phải ghen tuông.
Tôi còn học thuộc mười quy tắc mà "người phụ nữ thông minh nhất định phải biết":
Không xem điện thoại của anh, không hỏi anh đi đâu, cho anh không gian tự do tối đa.
Nếu chúng tôi có cãi vã, thì cũng thường là do Tống Nghiễn than phiền tôi cho anh quá nhiều tự do.
Lúc rảnh rỗi, tôi lại đến biệt thự của anh – vì anh yêu cầu tôi đích thân nấu cơm cho anh ăn.
Có lần còn gặp mẹ anh về nhà, bà ấy rất nhiệt tình, có tôi ở đó, Tống Nghiễn cũng không còn gượng gạo như trước, ba người hòa hợp ngoài mong đợi.
Chẳng biết từ khi nào, tôi đã hoàn toàn hòa vào cuộc sống của anh.
Nếu không có hơn trăm vạn trong tài khoản, tôi suýt nữa đã quên – giữa tôi và anh vẫn còn dính dáng đến tiền.
Kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi không có nhà để về, ở ký túc xá rảnh rỗi nên bị Tống Nghiễn lôi về biệt thự của anh.
Đang đợi anh trước cổng trường, thì gương mặt mỹ nhân khoa học kỹ thuật lại xuất hiện.
Cô ta đi giày cao gót, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tôi và Tống Nghiễn đang ngồi trên mô tô, rồi chễm chệ leo lên chiếc mui trần, rồ ga phóng đi.
“Con xe này của anh còn mắc hơn cái mui trần của cô ta gấp mấy lần, vênh váo cái gì chứ. Em ôm anh cho chắc đấy!” – Tống Nghiễn vừa nói dứt lời, xe đã rồ ga phóng vèo đi.
Tôi ôm chặt eo anh, qua lớp áo thun mỏng manh thấy… eo anh có gì đó không bình thường. Tôi tò mò sờ thêm mấy cái.
“Mỡ bụng của anh sao lại cứng vậy?”
“Đó là cơ bụng, mẹ nó! Em sờ đủ chưa?!”
“À…” – Tôi ngượng ngùng rụt tay lại, thì vừa lúc thấy chiếc mui trần kia nằm chình ình giữa đường, lái xe đã đi đâu mất, hình như… xe bị hư rồi.
Tống Nghiễn lập tức giảm tốc, tôi hiểu ý phối hợp:
“Chị đi sai nhé, bọn em đi trước nha. Bye bye~”
Xe rồ lên, vọt đi mất dạng.
Trên đường về biệt thự, tôi chợt nhớ một câu:
“Chồng đánh nhau vợ đưa dao, chồng chửi người vợ cổ vũ.”
Chỉ không ngờ, khi chồng ngoại tình… tôi còn phải đi chăm con cho tiểu tam.

Bình Luận

0 Thảo luận