Loading...
NẾU CÓ KIẾP SAU
Tác giả: ZHIHU
Thể loại:
Hiện Đại, Trả Thù, Trọng Sinh, Vả Mặt

Tình trạng:
Hoàn thành
Chương
11
Lượt đọc
52
Đánh giá
0.00/5
Giới thiệu truyện:
“Lấy anh đi, lấy anh đi…”
Tiếng hò reo ồn ào xung quanh khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ.
Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang quỳ một gối trên nền đất lạnh, tay cầm hộp nhung đỏ, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Đối diện tôi là vợ mình, Tôn Nhã, người phụ nữ đã cùng tôi chung sống suốt mười năm.
...
Tiếng hò reo ồn ào xung quanh khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ.
Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang quỳ một gối trên nền đất lạnh, tay cầm hộp nhung đỏ, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Đối diện tôi là vợ mình, Tôn Nhã, người phụ nữ đã cùng tôi chung sống suốt mười năm.
...
“Lấy anh đi, lấy anh đi…”
Tiếng hò reo ồn ào xung quanh khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ.
Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang quỳ một gối trên nền đất lạnh, tay cầm hộp nhung đỏ, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Đối diện tôi là vợ mình, Tôn Nhã, người phụ nữ đã cùng tôi chung sống suốt mười năm.
Nhưng lúc này, trước mắt tôi lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc buộc cao đuôi ngựa, trên khuôn mặt còn phảng phất chút bầu bĩnh trẻ con.
Dù nét ngây ngô chưa phai, trong ánh mắt cô ta lại hiện lên sự trưởng thành và kiên định, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài non nớt ấy.
Tim tôi khẽ thót lên một nhịp.
Giữa tiếng hò reo cổ vũ, Tôn Nhã ngẩng cao cằm, từ trên cao nhìn xuống tôi với ánh mắt kiêu ngạo: “Lục Cảnh Thần, không ai nói với anh à? Cái dáng vẻ mang ơn để trả ân của anh thực sự khiến người ta thấy ghê tởm. Anh nghĩ rằng vì anh chu cấp cho tôi mười năm, giúp bố tôi trả chút nợ, thì tôi sẽ thuộc về anh sao? Đúng là nực cười!”
Những tiếng cười đùa xung quanh bỗng chốc im bặt.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Câu trả lời của cô ta khẳng định rõ ràng điều tôi đã đoán trước.
Tiếng hò reo ồn ào xung quanh khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ.
Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang quỳ một gối trên nền đất lạnh, tay cầm hộp nhung đỏ, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Đối diện tôi là vợ mình, Tôn Nhã, người phụ nữ đã cùng tôi chung sống suốt mười năm.
Nhưng lúc này, trước mắt tôi lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc buộc cao đuôi ngựa, trên khuôn mặt còn phảng phất chút bầu bĩnh trẻ con.
Dù nét ngây ngô chưa phai, trong ánh mắt cô ta lại hiện lên sự trưởng thành và kiên định, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài non nớt ấy.
Tim tôi khẽ thót lên một nhịp.
Giữa tiếng hò reo cổ vũ, Tôn Nhã ngẩng cao cằm, từ trên cao nhìn xuống tôi với ánh mắt kiêu ngạo: “Lục Cảnh Thần, không ai nói với anh à? Cái dáng vẻ mang ơn để trả ân của anh thực sự khiến người ta thấy ghê tởm. Anh nghĩ rằng vì anh chu cấp cho tôi mười năm, giúp bố tôi trả chút nợ, thì tôi sẽ thuộc về anh sao? Đúng là nực cười!”
Những tiếng cười đùa xung quanh bỗng chốc im bặt.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Câu trả lời của cô ta khẳng định rõ ràng điều tôi đã đoán trước.
Chương Mới
Xem tất cả
CÙNG ĐĂNG BỞI Chế Quan Nam Phương
xem thêmĐánh Giá
Không có đánh giá nào.
Hâm mộ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận