Thường ngày, tôi cũng giúp anh ta giải quyết một số vấn đề, khi khó khăn tài chính cũng không ngần ngại hỗ trợ.
Trước mặt người ngoài, đúng là tôi và anh ta từng có mối quan hệ khá thân thiết.
Anh ta và Tôn Nhã học cùng khóa đại học. Sau khi thực tập, nhờ lời giới thiệu của Tôn Nhã, tôi đã trực tiếp sắp xếp cho anh ta làm trưởng phòng marketing của công ty.
Sau đó, anh ta được thăng chức lên giám đốc marketing. Năm tôi qua đời vì cao huyết áp, anh ta đã sở hữu 8% cổ phần công ty của tôi.
Tôi bước đến chỗ hai người.
Đầu tiên, tôi gật đầu tán thưởng bảo vệ: “Chú làm rất tốt. Sau này cứ như hôm nay, đừng để bất cứ ai không rõ lai lịch vào công ty. Lương của chú mỗi tháng tăng thêm một ngàn. Chú qua phòng nhân sự báo cáo, nói là tôi bảo.”
Rồi tôi quay sang nhìn Đỗ Minh Húc.
Tôi vừa định mở miệng bảo anh ta rời khỏi đây thì anh ta đã nắm lấy tay tôi, cười nịnh bợ: “Anh Lục, chuyện tôi nói với anh hồi bảo vệ luận văn, về việc vào đây làm...”
Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta, lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay, lau kỹ càng rồi ném xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-c-ki-p-sau&chuong=6]
Bảo vệ lập tức hiểu ý, cầm chổi hất chiếc khăn vào thùng rác với vẻ ghét bỏ.
Mặt Đỗ Minh Húc lúc thì tái, lúc thì đỏ, khóe miệng giật giật: “Anh Lục, anh có tiền thật đấy, nhưng cũng không nên sỉ nhục người khác như vậy chứ.”
Tôi cười lạnh: “Ý rất rõ ràng, rác rưởi không được vào công ty tôi.”
Câu nói này khiến Đỗ Minh Húc hoàn toàn nổi giận.
Anh ta xóa sạch vẻ nịnh nọt trên mặt, thay vào đó là sự mỉa mai và khinh bỉ.
“Chủ tịch Lục dễ bị kích động thế sao? Tôn Nhã không chấp nhận đính hôn với anh, anh liền tấn công không chừa một ai bên cạnh cô ấy, kể cả tôi lẫn bố mẹ cô ấy. Nhưng tôi nói cho anh biết, làm vậy không những không khiến cô ấy quay lại mà còn làm cô ấy càng ghét anh hơn.”
Dừng lại một chút, anh ta tiếp tục: “Nhưng Tôn Nhã luôn nghe lời tôi. Nếu anh còn tình cảm với cô ấy, tôi có thể thuyết phục cô ấy quay lại với anh. Nhưng tôi có một điều kiện: tôi muốn vị trí trưởng phòng marketing...”
Tôi bật cười lớn.
Có lẽ dáng vẻ cười đến mức không thở nổi của tôi quá kỳ quặc, nên Đỗ Minh Húc cau mày nhìn tôi.
Tôi ôm bụng, cười nói với anh ta: “Anh cũng đừng mơ nữa. Một ả đàn bà như thế tôi không cần, tặng cho anh luôn đấy. Còn công ty tôi, đừng nói trưởng phòng marketing, ngay cả vị trí nhân viên vệ sinh cũng không dành cho anh.”
Tôi vẫy tay gọi bảo vệ đứng gần đó: “Đuổi người này ra ngoài. Nếu còn dám xông vào, lập tức báo cảnh sát, không cần xin ý kiến tôi.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Phía sau vọng lại tiếng gào đầy căm phẫn của Đỗ Minh Húc: “Lục Cảnh Thần, đừng có hối hận! Đến lúc đó, dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không thèm giúp!”
Anh ta và Tôn Nhã quả thật suy nghĩ giống nhau đến kỳ lạ.
Họ dựa vào đâu mà chắc chắn rằng tôi sẽ hối hận, sẽ cầu xin được quay lại với Tôn Nhã?
Kiếp trước, đúng là tôi đã cưng chiều cô ta, nâng niu cô ta trong lòng bàn tay.
Nhưng đó là vì tôi không biết trong lòng cô ta có người khác, càng không biết được sự độc ác của cô ta.
Giờ đây, khi tôi đã nhìn rõ bản chất thật của cô ta rồi, làm sao tôi có thể mù quáng mà quay lại với cô ta được chứ?
8
Tôn Nhã chờ tôi dưới tòa nhà công ty.
Do tôi đã đổi toàn bộ mật mã khóa cửa nhà nên cô ta không thể vào được, còn bảo vệ công ty cũng không cho phép người ngoài như cô ta tự ý đi vào.
Vì vậy, khi tôi tăng ca đến hơn 10 giờ tối, xử lý xong công việc và xuống tầng, tôi nhìn thấy Tôn Nhã đang run rẩy đứng trong làn gió lạnh.
Dù mới đầu thu nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm đã khá lớn.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, đứng trong làn gió đêm, trông có vẻ buồn bã và cô đơn.
“Anh trả lại xe cho bố tôi!” Cô ta lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Trả lại?
Tôi cảm thấy thật nực cười.
Chiếc xe đó là tôi bỏ tiền mua, được bố của Tôn Nhã sử dụng hơn một năm. Giờ sao lại thành của ông ta?
Tôi chỉnh lại lời cô ta: “Chiếc xe đó tôi mua, khoản vay cũng đứng tên tôi. Trước đây, chính ông Tôn sợ tôi không trả nổi nên nhất quyết không chịu để xe mang tên mình. Cô quên rồi sao?”
Năm kia, khi mua xe cho bố Tôn Nhã, công ty tôi đang khó khăn về tài chính. Nhưng lúc đó mẹ Tôn Nhã bị gãy chân, bố cô ta khóc lóc kể khổ rằng chiếc xe cũ đã hỏng, giờ dùng xe điện để chở mẹ cô ta đi lại rất bất tiện, ám chỉ rằng tôi nên mua xe mới cho họ.
Tôi bảo họ tự chọn xe, còn mình chịu trách nhiệm thanh toán.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận