Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NẾU CÓ KIẾP SAU

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:52:42
Tôn Nhã vẫn còn chút lo lắng: “Nhưng… nhưng đến lúc đó chẳng phải sẽ bị lộ sao, em… em…”
Cô ta rõ ràng không dám nói thẳng, ngập ngừng không thành lời.
Đỗ Minh Húc kéo cô ta vào lòng: “Chuyện này đơn giản thôi. Bây giờ bệnh viện nào chẳng có dịch vụ phẫu thuật vá màng, em cứ yên tâm, anh đảm bảo hắn sẽ không nhận ra đâu.”
“Hơn nữa, cho dù hắn phát hiện thì sao chứ? Dù em và hắn chia tay, chẳng phải vẫn còn anh sao?”
“Anh sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của em.”
Những lời này của anh ta suýt nữa khiến tôi buồn nôn. Không hổ danh là bậc thầy PUA, ngay trong tình huống này cũng không quên tự nâng mình lên.
Cũng nhờ đó, tôi một lần nữa được mở rộng tầm mắt về sự trơ trẽn của Tôn Nhã.
Mười năm tôi chu cấp cho cô ta ăn học, nhưng từng ấy kiến thức lại không đủ để đánh thức bộ óc ngu xuẩn của cô ta.
Bị một gã đàn ông xoay vòng vòng mà chẳng hề hay biết.
Tôi nhớ lại kiếp trước, trước lần cầu hôn, Tôn Nhã đột nhiên biến mất mấy ngày không lý do.
Khi gặp lại, chỉ thấy sắc mặt cô ta hơi vàng vọt, cả người có vẻ mệt mỏi, suy nhược.
Giờ đây, nhờ đoạn video từ camera hành trình, tôi đã có câu trả lời.
Hóa ra cô ta đã đi phá thai cho mối tình đầu của mình.
Nếu như trước khi phát hiện chuyện này, mục tiêu của tôi trong kiếp này chỉ là tránh xa cô ta.
Thì bây giờ, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Khoan dung cho bọn họ chính là tàn nhẫn với chính mình.

5
Tôi mang chiếc xe mà Tôn Nhã đang sử dụng đến một cửa hàng xe và bán nó đi.
Thẻ ngân hàng tôi cũng trực tiếp ra ngân hàng hủy, rồi mở một tài khoản mới.
Chủ yếu là lo cô ta đã liên kết với nhiều tài khoản khác nhau, không dùng thẻ trực tiếp thì có thể lén tiêu tiền qua các kênh trực tuyến.
Hai ngày sau, tôi đến căn hộ mà tôi đã mua cho Tôn Nhã để chụp ảnh, định nhờ môi giới đăng bán trên mạng, thì suýt nữa tức đến nôn máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-c-ki-p-sau&chuong=4]


Tường thì đầy vết dầu mỡ, nhìn qua đã biết bị đổ trực tiếp nước tương hay dầu ăn lên.
Bồn cầu thì bị thứ gì đó làm nghẹt, không thể sử dụng.
Đồ nội thất thì bị phá hỏng không còn nguyên vẹn.
Căn hộ này là tôi mua khi xác định mối quan hệ yêu đương với cô ta.
Mới qua hai năm mà đã bị cô ta hủy hoại đến mức này.
Tôi gọi điện yêu cầu cô ta bồi thường, nhưng Tôn Nhã đã chặn số tôi từ trước, bên kia chỉ còn là giọng trả lời tự động máy móc.
Không còn cách nào khác, tôi đành chụp ảnh và quay video lại để làm bằng chứng.
Nếu tôi không thể trực tiếp bắt cô ta bồi thường, vậy thì chỉ còn cách thông qua pháp luật.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp gửi thư luật sư cho Tôn Nhã, tôi nhận được cuộc gọi từ bố của cô ta.
Giọng điệu của ông Tôn đầy sự khó chịu, thậm chí có thể nói là giận dữ:
“Cảnh Thần à, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Sao chiếc xe của tôi lại bị người của công ty cậu lái đi mất?”
Tiếng bà Tôn cũng vọng qua điện thoại: “Cậu mau sắp xếp người đem xe về đi, ngày mai tôi và ông Tôn còn định đưa bạn bè đi tụ họp, đừng làm lỡ việc của chúng tôi.”
Tôi điềm nhiên đáp: “Xe thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi tất nhiên có quyền lấy đi. Sau này tôi và các người không còn quan hệ gì nữa, tôi đã chia tay với Tôn Nhã rồi.”
Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Tôn kinh ngạc truyền tới: “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói, tôi và Tôn Nhã đã chia tay rồi!” Tôi nhấn mạnh từng chữ.
Có lẽ bà Tôn đã giật lấy điện thoại, giọng nói the thé và cay nghiệt của bà ta vang lên như đâm vào màng nhĩ tôi: “Họ Lục kia, cậu định chơi đùa con bé Tiểu Nhã nhà tôi rồi bỏ đúng không? Tôi nói cho cậu biết, không đời nào! Dù gì tôi cũng chẳng sợ mất mặt, nếu cậu dám làm thế thì đừng trách tôi làm lớn chuyện, khiến ai ai cũng biết bộ mặt của nhà họ Lục các người. Đến lúc đó, xem ai còn dám gả cho cậu, xem ai còn dám hợp tác làm ăn với nhà cậu!”
Bà Tôn xưa nay luôn vô lý, nhưng lúc nào cũng cãi cho bằng được.
Bà ta nổi tiếng là kẻ hống hách trong làng, đến mức chó hoang cũng phải kẹp đuôi mà tránh xa.
Bây giờ xem ra, bà ta muốn giở trò vô lại, khiến gia đình tôi phải thân bại danh liệt đây mà.

Bình Luận

0 Thảo luận