Để thể hiện sự quyết tâm của mình, cô ta lập tức đáp trả bằng một câu đầy cay nghiệt: “Nghe rõ lời cậu chủ Lục nói chưa? Từ nay về sau, các người đừng nhàn rỗi mà cứ cách ngày lại đến giúp anh ta nói tốt với tôi, để anh ta như một con chó lúc nào cũng bám theo tôi. Các người không thấy phiền, nhưng tôi đã thấy phiền lắm rồi!”
Những người xung quanh khi thấy tôi và Tôn Nhã rơi vào cảnh đối đầu, lại còn lôi kéo họ vào cuộc, ai nấy đều lộ vẻ không vui. Sau đó, họ lần lượt rời đi theo từng nhóm nhỏ.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Tôn Nhã.
Lẽ ra, tôi cũng nên rời đi cùng họ.
Nhưng bỗng nhiên, tôi nhớ ra mình còn rất nhiều món nợ cần phải tính với cô ta.
Khi đám đông đã hoàn toàn tan biến, tôi lên tiếng nhắc nhở, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc lạnh: “Chúng ta đã nói chia tay dứt khoát, vậy thì việc cô tiếp tục ở trong nhà của tôi, dùng thẻ của tôi, lái xe của tôi, và đi làm ở nơi tôi sắp xếp sẽ không ổn chút nào.”
Tôn nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, như thể tôi vừa nói điều gì đó làm sụp đổ cả thế giới quan của cô ta.
Tôi mỉm cười: “Cô không định bám víu vào những thứ này, đúng không?”
Nụ cười của tôi như chạm vào lòng tự trọng mong manh của Tôn Nhã, khiến cô ta tức giận bừng bừng.
“Tôi vốn không có ý định giữ lại những thứ của anh. Xe và thẻ, tôi sẽ trả lại ngay bây giờ. Còn nhà, tôi cần hai ngày để chuyển đi. Công việc, tôi sẽ nộp đơn từ chức vào thứ Hai.”
“Lục Cảnh Thần, tôi sẽ nhớ kỹ khuôn mặt đáng ghét của anh hôm nay. Đồng thời, anh cũng nên nhớ những lời lớn lối của mình. Sau này đừng có mà bám dính lấy tôi như cao su không buông!”
Tôi chẳng buồn để tâm đến những lời cô ta nói, chỉ lạnh lùng đưa tay ra trước mặt cô ta.
Ban đầu, Tôn Nhã có vẻ không hiểu, đứng sững lại trong vài giây, rồi đột nhiên nở một nụ cười khinh bỉ.
Cô ta cười cái gì chứ? Không lẽ cô tưởng tôi muốn nắm tay cô ta?
Tôi nói rõ: “Chìa khóa xe và thẻ, đưa đây!”
Nụ cười trên mặt cô ta lập tức đông cứng lại.
Khi Tôn Nhã lấy chìa khóa xe và thẻ từ trong túi ra, đôi tay cô ta run rẩy không ngừng.
Lấy xong, cô ta hậm hực ném mạnh chúng vào mặt tôi.
Đó là chiếc chìa khóa xe màn hình LCD mà tôi đã chi hơn mười nghìn tệ để làm riêng cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-c-ki-p-sau&chuong=3]
Nó khá nặng, và cảm giác khi bị ném thẳng vào mặt đúng là không dễ chịu chút nào.
Ngay lập tức, phần xương gò má bên trái của tôi đau nhói.
Tôn Nhã gào lên, giận dữ hét vào mặt tôi: “Bây giờ anh có thể cút đi chưa? Cút khỏi đây ngay cho tôi!”
Dáng vẻ điên cuồng, mất kiểm soát của cô ta trông chẳng khác gì một kẻ tâm thần.
Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén cơn giận muốn đánh cô ta.
Hít thở sâu vài lần, tôi mới dần bình tĩnh lại. Dù thế nào, tôi cũng không thể đánh một người phụ nữ.
4
Lấy được chiếc xe mà Tôn Nhã đang sử dụng, tôi lập tức tháo camera hành trình xuống.
Camera hành trình chỉ lưu trữ dữ liệu trong vòng mười bốn ngày. Có lẽ vì lúc đó Tôn Nhã quá tức giận nên cô ta đã quên mất chi tiết này.
Tôi đưa thẻ nhớ vào đầu chuyển đổi và kết nối với máy tính.
Ban đầu, tôi chỉ định xem qua cho biết, nhưng không ngờ lại vô tình phát hiện một đoạn video quay cách đây mười ngày.
Trong video, Tôn Nhã nói: “Minh Húc, em trễ kinh hai tuần rồi, hơn nữa sáng nay em dùng que thử thai, em nghĩ mình thật sự đã có thai…”
Bàn tay của Đỗ Minh Húc nhẹ nhàng xoa lên bụng Tôn Nhã.
“Tiểu Nhã, là lỗi của anh, hôm đó anh không nên nông nổi. Nhưng bây giờ không phải lúc chúng ta ở bên nhau, đứa bé càng không thể giữ lại. Em nghĩ đến nợ nần của bố mẹ em, nghĩ đến cuộc sống hiện tại của chúng ta mà xem.”
Tôn Nhã có vẻ tủi thân: “Nhưng em cảm thấy mình chẳng khác gì loại bị người ta bao nuôi cả.”
Đỗ Minh Húc tiếp tục dỗ dành cô: “Sao có thể giống được. Lục Cảnh Thần tên ngốc đó đến giờ còn chưa nắm tay em, mà đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền, đủ thấy anh ta đối với em chân thành thế nào. Em chịu ấm ức thêm vài năm nữa, đợi đến khi chúng ta lấy được tài sản dưới tên anh ta, em muốn gì anh cũng sẽ cho.”
Anh ta tính toán đến mức khiến tôi tức cười.
Dùng phụ nữ để đến chỗ tôi kiếm tiền, sau khi lấy được thì cô ta muốn gì anh ta sẽ cho.
Dùng tiền của tôi để thể hiện hào phóng với người khác, phải không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận