Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI LẤY PHẦN THƯỞNG CUỐI NĂM CỦA TÔI ĐỂ LẤY LÒNG NỮ LÃNH ĐẠO

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:54:33
Trong buổi tiệc cuối năm của công ty, tôi bốc thăm trúng một chiếc vòng tay phiên bản giới hạn của một thương hiệu có trị giá 90.000.
Bạn trai nói sẽ giúp tôi đem đổi lấy tiền mặt, kết quả lại quay đầu mang tặng cho nữ lãnh đạo.
Tôi tức giận chất vấn, vậy mà anh ta lại cho rằng tôi bé xé ra to.
“Không phải chỉ là một cái vòng tay thôi sao? Chờ anh thăng chức tăng lương, em muốn bao nhiêu chẳng được? Cần gì phải so đo từng tí?”
“Hơn nữa, cái đó vốn là đồ được tặng miễn phí, đem đi biếu người khác em cũng chẳng thiệt thòi gì!”
“Sao em lại thích so đo, thích hơn thua như vậy chứ?”
Tôi hoàn toàn thất vọng, liền đồng ý điều chuyển công tác, sang tổng công ty báo danh.
Không ngờ, ngay sau đó tôi lại trở thành đối tượng xem mắt của đại boss.
1
Từ trong bếp bước ra, nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, tôi không kìm được nụ cười.
Lau sạch tay, tôi cầm điện thoại bên cạnh, định chụp vài tấm hình làm kỷ niệm.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, màn hình liên tục bật ra tin nhắn.
Tưởng có chuyện gấp, tôi vội nhấn vào xem.
Là đồng nghiệp oán trách tôi: 【Thư Thư, cậu quá đáng thật đó!!】
【Tớ bảo thêm tiền mua lại vòng tay của cậu, cậu nói không muốn bán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=1]

Thế mà quay đầu lại cậu lại tặng cho “nữ ma đầu”!】
【Cậu thay đổi rồi! Không chỉ làm tổn thương trái tim tớ, còn cúi đầu trước “nữ ma đầu”.】
Tôi và đồng nghiệp ấy vốn thân, thường rủ nhau xuống căn-tin ăn cơm, ngoài giờ còn hẹn đi dạo phố.
Từ câu chữ, tôi nhận ra sự bất mãn, nhưng nhiều hơn vẫn là ý trêu chọc.
Chỉ là lúc này, đọc được những dòng ấy, tôi lại sững người.
Tặng vòng tay cho “nữ ma đầu”?
Tôi gửi lại một dấu chấm hỏi: 【Ý cậu là gì?】
【Cậu không biết à???】
【Xem vòng bạn bè của nữ ma đầu đi. Cái vòng đó chắc chắn là của cậu, đúng không?】
【Không lẽ bị cô ta nuốt mất rồi? Hỏi người phụ trách đổi giải thử xem!】
Đọc đến đây, tim tôi chợt thắt lại. Tôi vội mở vòng bạn bè.
Quả nhiên, cô ta vừa đăng một bức ảnh cận cảnh bàn tay, trên cổ tay sáng rực chiếc vòng vàng, lấp lánh đến mức ai cũng nhận ra ngay.
Đúng mẫu vòng của tôi.
Tôi khẽ nhíu mày, một dự cảm chẳng lành dâng lên, vội gọi cho bạn trai.
Kết quả chỉ hiện “không bắt máy”.
Bất đắc dĩ, tôi hỏi đồng nghiệp xin số điện thoại của người phụ trách giải thưởng.
Đối phương bắt máy rất nhanh, tôi trước tiên giới thiệu bản thân, sau đó dè dặt hỏi:
“Giải thưởng của tôi hiện vẫn còn chứ?”
Đối phương đáp: “À, vừa rồi Giang Châu đến nhận giúp cô rồi. Tôi nghĩ hai người là bạn trai bạn gái nên không xác nhận lại. Có vấn đề gì sao?”
Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ, nhưng cuối cùng chỉ nuốt xuống, khẽ nói: “Không có gì ạ.”
Có lẽ… đâu đó có sự hiểu lầm chăng?
Vừa cúp máy, ngoài phòng khách vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
Ngay sau đó, Giang Châu bước vào.
2
Theo bản năng, tôi liếc nhìn tay anh ta, chẳng thấy chiếc hộp đựng giải thưởng, chỉ có một túi cam.
Ánh mắt tôi lạnh xuống. Anh ta nói: “Không phải tối qua em bảo muốn ăn hoa quả sao? Anh đặc biệt mua về cho em đấy.”
Né tránh lộ liễu, cái cớ thì vụng về.
Tôi không đáp, chỉ hỏi thẳng: “Vòng tay đâu?”
Anh ta im lặng. Ngực tôi nặng trĩu.
Tôi lại hỏi: “Từ đây đến công ty, đi rồi về nhiều nhất hai mươi phút. Anh đi gần một tiếng, rốt cuộc là đi đâu?”
Niềm vui ban nãy tan biến sạch, chỉ còn lại phẫn nộ và bất mãn.
Tôi chất vấn, sắc mặt anh ta cũng dần khó coi.
“Đàm Thư, em định gây sự với anh hả?”
Ánh mắt anh ta như thể người vô lý là tôi vậy.
“Tại sao anh lại tự ý quyết định, đem giải thưởng của tôi tặng cho người khác?”
“Nếu không muốn cãi nhau, sao anh còn làm chuyện khiến tôi tức giận? Giang Châu, trong đầu anh rốt cuộc nghĩ gì thế!?”
“Dùng một túi cam mấy chục đồng để đổi lấy cái vòng chín chục nghìn của tôi, anh tưởng tôi ngu chắc?”
Trước đó không thèm bàn bạc, sau đó cũng chẳng buồn giải thích.
Ngay cả lúc này, khi rõ ràng biết tôi giận, anh ta vẫn muốn qua loa lấp liếm.
Không rõ là giận nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn.
Nếu không còn giữ được chút lý trí, có lẽ tôi đã nói lời chia tay.
Sáu năm bên nhau, tôi không muốn vì bốc đồng mà kết thúc.
Nhưng Giang Châu thì khác.
“Em nói quá rồi đấy.”
“Không phải chỉ là một cái vòng thôi sao? Đợi anh thăng chức tăng lương, em muốn bao nhiêu chẳng được? Cần gì phải so đo từng tí?”
“Hơn nữa, cái đó vốn là đồ tặng miễn phí, đem đi biếu người khác em cũng chẳng thiệt thòi gì!”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, mặt đầy kinh ngạc.
Không ngờ anh ta có thể nói ra những lời này.
Sống mũi cay xè, tay tôi run lên vì giận.
“Không phải chỉ là một cái vòng tay? Sáu năm bên nhau, anh đã từng tặng tôi lấy một cái vòng chưa?”

Bình Luận

0 Thảo luận