Tôi lặng im hai giây, trong lòng thoáng có chút hụt hẫng.
Khẽ thở ra một hơi, tôi cố tình làm như chẳng thấy gì.
Nào ngờ ngay sau đó, tôi bắt gặp bài đăng mới nhất của Tống Tử trên trang cá nhân.
Nội dung: 【Nhặt được một chú cún con đi lạc mang về nhà.】
Hình ảnh là một bóng lưng, cùng đống hành lý đặt bên chân.
Bóng lưng của Giang Châu, tôi liếc mắt liền nhận ra.
Còn những hành lý kia, tôi lại càng quen thuộc, bởi chính là thứ tôi đã dọn sẵn hôm nay.
Tôi nhìn đến cay xè cả mắt rồi mới tắt điện thoại.
Sau đó, bật cười tự giễu.
Đúng vậy, tôi đã đưa ra lựa chọn của mình, anh ta cũng đã đưa ra lựa chọn của anh ta.
Có gì đâu mà phải buồn bã chứ.
Tôi lại mở điện thoại, lặng lẽ nhấn thích cho cô ta.
Bình luận một câu: 【Bao giờ mới trả vòng tay cho tôi?】
7
Dù chỉ bình luận có hai câu, Tống Tử lại mất kiểm soát, bắt đầu oanh tạc tôi một trận.
Tôi không để ý, chỉ gửi qua một mã thu tiền Alipay.
【100.000 tệ, cảm ơn!】
Chẳng bao lâu, Alipay của tôi liền hiện thông báo đã nhận chuyển khoản.
Tin nhắn của Giang Châu cũng tới ngay sau đó: 【Tiền đã chuyển cho em rồi, xóa bài trên vòng bạn bè đi.】
【Đàm Thư, anh đã khuyên em từ lâu, trong công việc phải biết khéo léo một chút!】
【Ầm ĩ đến mức này, để tất cả mọi người đều chê cười chúng ta, em được cái lợi gì chứ?】
【Nói thật với em nhé, Tống Tử có người chống lưng bên tổng bộ, chờ anh được điều đến đó thì bọn họ cũng chẳng thấy được anh nữa. Nhưng em thì khác, sau này em còn làm việc trong công ty, em tính tự xử thế thế nào đây?】
Đọc xong những lời đó, tôi không nhịn được mà bật cười.
Vừa bất lực, vừa tức giận.
Còn chưa kịp trả lời, hắn lại gửi thêm một tin nhắn.
【Đàm Thư, tính khí em phải sửa đi, cứ thế này sẽ đắc tội không ít người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=4]
Thời gian tới chúng ta tạm xa nhau, em nên tự suy ngẫm một chút.】
Tôi khẽ cười, gõ mạnh bốn chữ gửi đi.
Đi mẹ mày!
Rồi tức tối xóa hắn khỏi danh sách bạn bè.
Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ tổng giám đốc.
Bà ấy giới thiệu tôi một người bạn, bảo sau Tết trực tiếp đến tổng công ty báo danh là được.
Tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.
Nghĩ bụng, ít nhất cũng coi như có một chuyện tốt.
Liên hệ với chủ nhà xong, tôi giao chìa khóa cho trung gian.
Sau đó dọn hành lý sang nhà bạn, rồi mới mua vé về quê.
Giữa chừng, tôi lại nhận được tin nhắn từ mẹ của Giang Châu.
Bà nói chờ chúng tôi về rồi cùng sang nhà bà ăn cơm.
Chúng tôi vốn là người cùng quê, nhà hai bên không quá gần nhưng cũng chẳng xa, đi bộ chừng hơn mười phút.
Sau khi quen nhau, hai bên cha mẹ đều biết chuyện.
Mẹ tôi không muốn tôi lấy chồng xa, nên đối với anh con rể tương lai Giang Châu này cũng khá hài lòng.
Bây giờ đã nhận được tin nhắn kia, tôi nghĩ, chuyện này vẫn nên nói rõ sớm một chút thì hơn.
Thế là, tôi trả lời bà: 【Xin lỗi dì, cháu và Giang Châu đã chia tay, cơm cháu sẽ không qua ăn nữa. Chúc dì sức khỏe.】
8
Tôi không đợi được hồi âm từ bà, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm.
Đến ga, cha mẹ tôi đã đứng chờ ngoài cửa.
Thấy tôi chỉ về một mình, họ liền gặng hỏi.
Sợ cha mẹ khuyên nhủ, tôi lập tức nói thẳng, còn giải thích rõ nguyên nhân chia tay.
Cha mẹ tức giận, mắng Giang Châu chỉ được cái vẻ bề ngoài, rồi cấm tôi tuyệt đối không được liên lạc với anh ta nữa.
Chỉ là, điều tôi không ngờ tới chính là...
Hôm sau, Giang Châu lại tìm đến tận cửa nhà.
Thấy tôi dậy, mẹ liếc mắt ra hiệu về phía cửa, rồi nói: “Giang Châu bảo không liên lạc được với con nên mới phải tìm đến đây. Mẹ không cho nó vào.”
Tôi nhíu mày.
Mẹ lại dặn dò: “Nếu nó đến để đòi nối lại, con tuyệt đối không được dễ dàng tha thứ! Loại đàn ông này không thể giữ!”
Cha mẹ tôi kết hôn bao năm vẫn hạnh phúc, họ ghét nhất chính là kiểu người lăng nhăng, ba lòng hai dạ.
Tôi gật đầu, uống hai ngụm sữa đậu nành.
Ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ, tiếp đó là giọng Giang Châu: “Bác gái, Đàm Thư tỉnh chưa ạ?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận