Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI LẤY PHẦN THƯỞNG CUỐI NĂM CỦA TÔI ĐỂ LẤY LÒNG NỮ LÃNH ĐẠO

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:54:55
5
Nói xong, Giang Châu tức tối bỏ ra khỏi nhà, tiếng đóng cửa vang dội vô cùng.
Đối diện với sự quan tâm của mấy người bạn, lúc này tôi mới không kìm được, vành mắt đỏ hoe, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại.
Nghe xong, họ tức giận mắng Giang Châu thậm tệ.
Tôi vừa khóc vừa cười: “Được rồi được rồi, ăn cơm thôi. Hôm nay tớ làm nhiều món ngon như vậy, đừng để phí.”
Ăn xong, họ lại kéo tôi đi dạo phố, còn mạnh miệng bảo rằng, chỉ cần tôi thích cái gì, hôm nay nhất định sẽ bao trọn.
Trong lòng tôi cảm động, không để họ phải tốn kém.
Chỉ tự mình mua một chiếc vòng vàng.
“Vậy còn cái vòng kia cứ để thế sao? Nếu là đồ rẻ thì không nói, nhưng quan trọng là nó đâu hề rẻ!”
Bạn tôi bất bình hỏi.
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên là không!”
Mặc dù Tống Tử là phó quản lý của phòng chúng tôi, nhưng tôi và cô ta vốn chẳng có quan hệ tốt đẹp gì.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tôi có năng lực làm việc, nhiều lần được quản lý khen ngợi.
Còn Tống Tử thì bị đồn là đi cửa sau, chỉ là một bình hoa di động.
Cô ta giỏi nhất chính là gây khó dễ cho mấy nữ nhân viên cấp dưới, rồi thì ve vãn, trêu ghẹo đám nhân viên nam.
Thật ra, tôi và Giang Châu cũng từng vì cô ta mà cãi nhau.
Nhưng lần này khiến tôi nhận ra Giang Châu thật sự đã thay đổi.
Còn về chiếc vòng tay kia.
Tống Tử đã từng đeo rồi, tôi có lấy lại đeo cũng chỉ thấy ghê tởm.
Nhưng đó là đồ của tôi, tất nhiên tôi phải lấy về.
Dù đem tặng hay đem bán, đều phải do tôi quyết định.
Cho dù nó vốn không tốn tiền, tôi cũng chẳng đời nào để bọn họ toại nguyện.
Nói cho cùng, một người dám tặng, một kẻ dám nhận, hai kẻ cùng một giuộc.
Về đến nhà, tôi lập tức thu dọn hành lý của Giang Châu, quẳng hết ra cửa.
Sau đó, đăng một bài lên vòng bạn bè:
【Chị em ơi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=3]

Bạn trai tuyệt đối đừng yêu bừa. Nói là giúp đổi thưởng, kết quả lại lấy giải thưởng đi nịnh bợ nữ lãnh đạo!】
Dòng trạng thái của tôi vừa thẳng thắn vừa chua chát, ám chỉ thì quá rõ ràng.
Chưa đầy một phút đã nhận được vô số lượt thích.
Cùng lúc đó, điện thoại của Giang Châu cũng gọi đến.
Tôi và anh ta làm cùng công ty, danh sách bạn bè hầu hết là người quen chung.
Tôi làm vậy chẳng khác nào khiến anh ta mất hết mặt mũi.
Tôi không nghe máy, anh ta lại điên cuồng nhắn tin, bảo tôi mau xóa bài đăng.
Khi vừa thoát ra, tôi còn nhận được tin nhắn của Tống Tử.
Cô ta hỏi tôi làm vậy, sau này có phải không muốn ở công ty nữa hay không.
Khóe môi tôi khẽ nhếch, ánh mắt đầy châm biếm.
Sở dĩ tôi dám ngang nhiên thế này, đương nhiên là vì tôi đã có lựa chọn khác.
Tôi mở khung chat với quản lý, gửi đi một tin nhắn:
【Chị, chuyện trước đây chị bảo sẽ giúp em nộp hồ sơ chuyển về tổng công ty, em suy nghĩ kỹ rồi. Em muốn đi.】
6
Một tuần trước, quản lý tìm tôi, hỏi có muốn đến tổng công ty không.
Chị ấy nói tôi là một nhân viên vô cùng xuất sắc.
Nếu cứ ở mãi công ty này, cơ hội thăng tiến sẽ không nhiều.
Hằng năm, bọn họ đều đưa nhân tài lên tổng công ty, nếu tôi đồng ý đi, chị ấy có thể giúp nộp đơn.
Tỉ lệ thành công là tám mươi phần trăm.
Tổng công ty ở Kinh Thị, cách đây khá xa.
Nếu tôi đi, đồng nghĩa phải đối mặt với tình cảnh yêu xa.
Tôi vốn là người có chí tiến thủ, đầy nhiệt huyết trong công việc, nhưng cũng là kẻ nặng tình.
Chỉ là, tiền đề phải là mối tình ấy xứng đáng để tôi lựa chọn.
Rõ ràng, hiện tại, nó đã không còn xứng đáng nữa.
Tôi và Giang Châu ầm ĩ đến mức này, thoạt nhìn tưởng chẳng có gì nghiêm trọng.
Nhưng tôi biết, chúng tôi không thể quay lại như trước.
Chuyện này, cả đời tôi cũng sẽ để tâm, vì vậy, tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
Tôi dễ dàng chấp nhận kết cục này, dường như ngoài cơn giận dữ và phẫn nộ ban đầu, chẳng còn bao nhiêu buồn bã.
Cho đến khi tối đó, ra ngoài đổ rác, tôi phát hiện hành lý trước cửa đã biến mất.

Bình Luận

0 Thảo luận