Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI LẤY PHẦN THƯỞNG CUỐI NĂM CỦA TÔI ĐỂ LẤY LÒNG NỮ LÃNH ĐẠO

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:56:42
Nói xong câu này, tôi liếc mắt ra hiệu cho Mạnh Ý Viễn. Tôi đã lười phải giải thích thêm, cũng chẳng muốn dây dưa, làm thế này vừa đơn giản vừa dứt khoát.
Không thể không nói, Mạnh Ý Viễn thật sự rất biết phối hợp.
Anh mở miệng còn thẳng thắn hơn: “Vâng, dì ạ, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tới dự đám cưới của chúng cháu.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, ánh mắt như nói: không cần phải đến mức ấy đâu.
Anh lại đáp trả bằng một ánh mắt trấn an, như đang bảo tôi yên tâm, cứ giao cho anh.
Dù có chút gượng gạo nhưng hiệu quả lại ngoài mong đợi.
Mẹ Giang không nhắc lại chủ đề đó nữa, Giang Châu ngồi bên cạnh cũng im lặng.
Trong lòng tôi thở phào, trao cho Mạnh Ý Viễn một ánh nhìn cảm ơn.
Ăn xong, mẹ Giang đứng dậy cáo từ.
Chỉ là, trước khi đi, bà nhìn mẹ tôi mà nói: “Là Giang Châu sai, bỏ lỡ rồi. Chị yên tâm, sau này hai mẹ con tôi sẽ không tới quấy rầy nữa.”
Mẹ tôi mỉm cười: “Chuyện của bọn trẻ, cứ để bọn trẻ tự giải quyết là được.”
Chờ bọn họ rời đi, tôi mới quay sang Mạnh Ý Viễn nói một câu cảm ơn.
Anh khẽ cong khóe môi, cười đáp lại: “Không sao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=10]

Giúp nhau thôi mà, lần sau em giúp lại anh là được.”
Vài giây sau, anh nghiêng đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Dùng xong rồi liền vứt bỏ hả?”
Lúc ấy tôi mới sực tỉnh, nhận ra mình ngẩn người ra.
Trong lòng có chút chột dạ, tôi lắc đầu rồi vội vàng đáp: “Được.”
Không ngờ, chỉ ba ngày sau, Mạnh Ý Viễn đã chủ động liên lạc với tôi.
Tôi và anh hẹn gặp nhau ở một tiệm vàng.
Trùng hợp thay, Giang Châu cũng đang có mặt trong đó.
14
Tôi âm thầm chửi thầm một câu đen đủi trong lòng.
Định lờ anh ta đi, nhưng không ngờ anh ta lại đi thẳng về phía tôi.
Anh ta trước tiên khiêu khích liếc nhìn Mạnh Ý Viễn một cái, rồi mới nhìn sang tôi.
Đưa túi đồ trong tay cho tôi, anh ta nói: “Thư Thư, em không phải rất thích vòng tay sao? Cái này là anh đặc biệt đặt cửa hàng làm riêng cho em.”
Tôi nhíu mày, trong lòng thoáng dấy lên một cơn bực bội.
Quan điểm tình cảm của tôi là hoặc yêu đến đầu bạc răng long, hoặc chia tay trong êm đẹp, đừng ai dây dưa với ai.
Thế mà Giang Châu thì sao? Khi còn yêu tôi thì không biết yêu cho trọn vẹn.
Đến khi chia tay rồi, cũng không chịu buông tha tôi.
Anh ta không muốn để lại cho đoạn tình cảm này một cái kết thể diện, cũng hoàn toàn nghiền nát những ký ức tốt đẹp còn sót lại.
Giờ nhìn thấy anh ta, tôi chỉ thấy chán ghét.
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Anh ta lại nói: “Anh biết mà, em giận anh nên cố ý đi cùng người khác ra ngoài, tất cả chỉ là muốn chọc anh ghen.”
Tôi: ???
“Anh bây giờ…”
Tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng nếu để anh ta nói tiếp, chắc đồ nướng tối qua tôi ăn đều muốn nôn ra hết.
Vì vậy, tôi vội cắt ngang lời anh ta.
“Không không không!”
Rồi tôi chậm rãi đưa cổ tay trái ra, điềm nhiên nói: “Xin lỗi nhé! Tôi vừa không giận dỗi anh, cũng chẳng thiếu vòng tay để đeo đâu.”
Ánh mắt anh ta hạ xuống, liền nhìn thấy trên cổ tay tôi có đeo hai chiếc vòng.
Một cái là tôi tự mua, còn một cái là Mạnh Ý Viễn nhờ người tặng, nói là quà mừng năm mới.
Vừa nhìn tôi đã biết chiếc vòng đó rất đắt tiền, vốn dĩ chẳng định mang.
Nào ngờ mẹ tôi lại bị ánh sáng lấp lánh làm cho hoa mắt.
Nhất quyết bắt tôi thử, kết quả, vừa đeo vào thì không tháo ra được nữa.
Mạnh Ý Viễn cũng đúng lúc lên tiếng: “Xin lỗi nhé, bạn gái tôi không cần anh phải bận tâm, anh vẫn nên giữ lại để tặng cho cô gái khác thì hơn.”
Giang Châu trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận