Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI LẤY PHẦN THƯỞNG CUỐI NĂM CỦA TÔI ĐỂ LẤY LÒNG NỮ LÃNH ĐẠO

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:57:45
“Thư Thư, anh biết em đang giận, đừng để người ngoài khiêu khích chia rẽ.”
“Chờ chúng ta về công ty rồi, sẽ nói chuyện tử tế.”
Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu với anh ta: “Được thôi!”
Dù sao thì tôi cũng sẽ đi báo danh ở tổng công ty.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ chúng tôi sẽ rất lâu, rất lâu mới phải gặp lại nhau.
15
Ngày hôm đó, khi rời khỏi nhà, tôi đi nhờ xe của Mạnh Ý Viễn.
Trải qua khoảng thời gian chung đụng, giữa chúng tôi đã hình thành một mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ là, tôi không ngờ lại thấy vết thương trên mặt anh.
Do dự hai giây, cuối cùng tôi vẫn mở miệng hỏi: “Anh… bạn trai cũ của em tìm đến anh rồi à?”
Mạnh Ý Viễn gật đầu: “Ừ, anh ta đến tìm anh.”
Tôi chớp mắt, tức giận hỏi: “Anh ta đánh anh sao?”
Anh không trả lời thẳng, mà nói: “Anh ta đe dọa anh phải tránh xa em, rồi cùng anh đánh một trận.”
Nghe vậy, trong lòng tôi dấy lên một cơn áy náy.
“Xin lỗi, đều tại em…”
Nói được nửa câu, tôi bỗng khựng lại.
Ngẩng đầu, kinh ngạc: “Khoan đã, anh vừa nói gì?”
Vừa nãy tôi mải chìm trong cảm giác tự trách nên bỏ lỡ câu sau của anh.
Giờ mới nhận ra, có gì đó không đúng.
Rồi tôi nghe giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Mạnh Ý Viễn vang lên: “Anh nói, không thể nào!”
“Yên tâm, anh ta cũng bị thương không nhẹ.”
Tôi nhìn anh sững sờ, tim đập loạn nhịp.
Xong rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=11]

Tôi… hình như có chút rung động rồi.
Sau khi đến Kinh thị, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ.
Bà nói Giang Châu không biết tôi đã đi, đứng chờ dưới lầu mấy tiếng đồng hồ, tức giận đến mức sắc mặt khó coi.
Tôi coi như nghe chuyện cười, chẳng mấy để tâm.
Nhưng khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên nhận được tin nhắn và cuộc gọi từ số lạ.
Anh ta xin lỗi, hỏi tôi đang ở đâu, thậm chí còn viết mấy đoạn dài dằng dặc gửi tới.
Chỉ là, có những thứ, khi bắt đầu biết trân trọng thì đã muộn rồi.
Tôi thấy một số lạ là chặn một số, chẳng bận tâm thêm.
Nửa năm sau, tôi và Mạnh Ý Viễn chính thức ở bên nhau, đi đăng ký kết hôn.
Không ngờ, công việc đầu tiên sau khi nhận giấy chứng nhận lại là cùng anh đi thị sát chi nhánh.
Chúng tôi đến tổng cộng ba chi nhánh, và chi nhánh cuối cùng chính là công ty tôi từng làm việc trước kia.
Ở đó, tôi lại gặp Giang Châu.
Anh ta chặn tôi ngay cửa nhà vệ sinh, tức tối chỉ trích: “Anh nói sao em lại đòi chia tay, hóa ra là tìm được chỗ dựa lớn rồi!”
Tôi nhìn hắn, mỉm cười đáp: “Không, làm rõ chút nhé, tôi chia tay với anh là bởi anh phản bội tôi trước."
"Còn về sau tôi ở bên ai thì chẳng liên quan gì đến anh.”
Lời nói của tôi khiến gương mặt Giang Châu càng khó coi.
Anh ta há miệng, còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng bên cạnh đã vang lên một giọng nói xen vào: “Thư Thư, anh đến đón em rồi.”
Tôi lập tức bước đến cạnh Mạnh Ý Viễn, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Quay lưng đi, sau lưng lại truyền đến tiếng Giang Châu đầy bất mãn: “Cô ấy vì anh mà rời bỏ tôi, sao anh chắc được rằng sau này cô ấy sẽ không vì người khác mà rời bỏ anh?”
Mạnh Ý Viễn không quay đầu, chỉ đáp: “Vợ tôi, tôi hiểu rõ nhất."
"Khi đó cô ấy rời xa anh, hoàn toàn không sai."
"Nếu một ngày nào đó thật sự rời bỏ tôi, vậy chắc chắn là do tôi đã làm sai điều gì.”
Nói xong, anh nắm tay tôi, thẳng bước đi về phía trước.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên, không kìm được nụ cười.
Tôi nghĩ, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không nỡ rời xa anh.
Bởi vì, ở bên anh, tôi dường như sẽ luôn rung động.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận