Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CỐ TICH HOAN

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:31:21
14
Hốc mắt ta đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt, lăn dài trên gò má, khiến người ta không khỏi thương xót.
"Bệ hạ, thiếp ở lãnh cung mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt lại là nhớ đến những ngày trước đây, người đã từng yêu thương thiếp đến nhường nào..."
Ta mạnh dạn ngồi lên đùi hắn, chui đầu vào lồng ngực hắn, khe khẽ nức nở.
"Vài ngày không gặp, nàng chẳng hề tiều tụy, trái lại còn thêm vài phần quyến rũ lẳng lơ?"
Miệng hắn châm chọc ta, nhưng hơi thở lại có chút gấp gáp, ngay cả thân thể cũng nóng lên không ít.
Ta hôn lên cổ hắn, giọng nói dịu dàng như nước: "Thiếp ở lãnh cung, đặc biệt nghiên cứu một số cổ thư, chỉ mong có thể hầu hạ bệ hạ thật tốt."
"Ồ?"
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, ẩn chứa ham muốn.
"Bệ hạ, nếu thiếp hầu hạ chu toàn, người có thể cho phép thiếp trở lại Vĩnh Phúc Cung được không?"
Hắn thở dốc một hơi thật nặng, cúi đầu hôn xuống: "Vậy phải xem biểu hiện của nàng thế nào."
Mây mưa triền miên, hoan ái cuồng nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-tich-hoan&chuong=10]


Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào lần nữa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Hoàng đế giận dữ quát: "Ai ở ngoài kia ồn ào?"
Một tiểu thái giám run rẩy bẩm báo từ bên ngoài: "Bẩm bệ hạ, là... là Hoàng Quý phi nương nương đến, nói rằng Hoàng trưởng tử hơi sốt nhẹ, muốn thỉnh bệ hạ qua xem."
Hơi thở Hoàng đế chậm lại, dường như định đứng dậy.
Nhưng trận đầu tiên này, ta tuyệt đối không thể thua!
Hai chân ta siết chặt lấy hắn, giọng điệu mềm mại như tơ: "Bệ hạ, đừng đi... Thiếp còn muốn..."
Quả nhiên, hắn mất kiên nhẫn, quát ra ngoài: "Cút!"
Ta không biết tâm trạng của Đích tỷ lúc này ra sao, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng khoái chí, vô cùng sảng khoái!
Cố Khước Chi, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi!
...
Không biết bao lâu sau, ta khoác lại bộ đồ thái giám ban đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Trên mặt vẫn còn phảng phất nét yêu kiều, trên người vương đầy hơi thở của nam nhân kia.
Vừa ngẩng lên, ta liền thấy Đích tỷ vẫn chưa rời đi, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta mỉm cười rạng rỡ, đối diện với ánh mắt hung ác của nàng ta, không hề né tránh.
"Quả nhiên là tiện nhân nhà ngươi! Bổn cung không nên để ngươi sống sót!"
Nàng ta giận đến run rẩy, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Chưa kịp chúc mừng tỷ tỷ hạ sinh hoàng tử, địa vị thăng lên Hoàng Quý phi."
Ta nửa khép mắt, khóe môi cong lên, nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng đến mức như có thể chảy ra nước.
"Chỉ là không biết, nửa đêm tỷ tỷ có từng mơ thấy đứa cháu trai đáng thương kia không? Một đứa trẻ không có miệng mũi, chân tay cụt mất, toàn thân bê bết máu..."
Đích tỷ giật mình, hoảng sợ lùi hai bước.
"Ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ta tiến về phía nàng ta, cúi giọng nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở tỷ tỷ, hãy bảo vệ Hoàng trưởng tử cho thật tốt, đừng để nó đi theo vết xe đổ của ca ca nó."
"Con trai ta tôn quý vô song, sao có thể rơi vào kết cục như đứa con hoang của ngươi!?"
Ngay lúc nàng ta giơ tay định đánh ta, một thái giám đột ngột bước ra từ cửa, cao giọng tuyên bố: "Bệ hạ có chỉ!"
Đích tỷ tức giận thu tay về, cùng ta quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Nội vụ phủ đã điều tra rõ chân tướng, việc Cẩm quý nhân mất con là do sai sót của Thái Y Viện, không liên quan đến Cẩm quý nhân.
Nàng dịu dàng thông tuệ, dung mạo đoan trang, rất được trẫm yêu thích.
Từ nay, phong làm Quý phi, ban hiệu Thần."
Thần Quý phi!?
Thân thể Đích tỷ khẽ lảo đảo.
Không ngờ, một thứ nữ như ta, cuối cùng cũng có thể ngồi lên vị trí năm xưa của nàng ta.
Thánh chỉ này, ta tuy ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy không ngoài dự đoán.
Đích tỷ run rẩy đứng lên, sắc mặt âm u, đôi mắt tràn ngập hận ý, như thể muốn xé xác ta ra.
Ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ đừng tức giận nữa, hình như khóe mắt đã có mấy nếp nhăn rồi kìa."
Nói xong, ta không đợi nàng ta kịp phản ứng, liền xoay người rời đi.
Vừa xoay lưng, ta lập tức thu lại ý cười, gương mặt lạnh như băng.
...
Ta mang theo Sương Nhi, vinh quang trở lại Vĩnh Phúc Cung.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại vô cùng tiêu điều.
Kể từ khi ta bị đày vào lãnh cung, những kẻ ngày trước xu nịnh, a dua, sớm đã tìm bến đỗ khác, nơi này liền trở nên hoang vắng, chẳng ai thèm ngó ngàng.
Sương Nhi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Nương nương, để nô tỳ đi nội vụ phủ gọi vài người đến dọn dẹp."
Ánh mắt ta lóe lên tia sắc bén, ngăn cản nàng.
"Không cần, cứ để vậy đi."
Sương Nhi thoáng khó hiểu, nhưng không nói gì thêm.
"Ta mệt rồi, hầu hạ ta nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Khi Sương Nhi tẩy trang cho ta, nàng đột nhiên nhắc đến một chuyện khiến ta dấy lên nghi ngờ.
"Nghe nói, mấy hôm trước, biểu ca của Đại tiểu thư qua đời. Đại tiểu thư còn ra ngoài cung để đi viếng tang."
Ta khẽ nhướng mày.
"Biểu ca của nàng ta?"

Bình Luận

0 Thảo luận