Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CỐ TICH HOAN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:30:37
8
Trên đường về Ngọc Hoan cung, Đích tỷ hỏi ta: “Sao? Sợ rồi à?”
“Không... không có, nô tỳ chỉ khâm phục bản lĩnh hóa nguy thành an của nương nương…”
Lời khen này hiển nhiên khiến Đích tỷ hài lòng. Nàng ta kề sát tai ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, muội là muội muội của ta, ta chỉ ban cho muội vinh hoa phú quý hưởng không hết. Chỉ có kẻ dám chống đối ta mới có kết cục như vậy!”
“Tạ ơn Quý phi nương nương.”
Hiện tại ngươi không động đến ta, chẳng qua vì ta vẫn còn giá trị lợi dụng, vì ta còn chưa sinh con cho ngươi. Một khi ta sinh rồi, không còn tác dụng nữa, ngươi sẽ giết ta thôi.
Không ai hiểu thủ đoạn của Đích tỷ hơn ta. Trong phủ, những thứ nữ nào có chút nhan sắc, sớm đã bị nàng ta xử lý sạch sẽ.
Ta có thể sống đến giờ, đều nhờ thân phận của di nương thấp hèn, không đáng để nàng ta bận tâm.
Buổi tối, Hoàng đế lại đến Ngọc Hoan cung.
Đích tỷ nói nàng ta muốn tự mình hầu hạ bệ hạ, lệnh cho ta không được rời khỏi phòng.
Ta vui mừng vì tối nay không ai hành hạ mình, nên vội vã đi ngủ sớm.
Nhưng nửa đêm, ta lại mơ thấy con sói hung ác kia.
Nó đè ta xuống, điên cuồng xé cắn.
Đúng lúc ta sắp không thở nổi, ta đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Kinh hoàng phát hiện...
Đây không phải mơ.
Mà là Hoàng đế đang đè ta…
Ta kinh ngạc kêu lên: “Bệ… bệ hạ!? Người không phải đang ở chỗ Quý phi nương nương sao?”
Gương mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạo: “Trẫm không đến, ngươi ngủ ngon lắm nhỉ?”
Ta không biết hắn tức giận vì điều gì. Chưa kịp hỏi, hắn đã giữ chặt lấy vai ta, cúi xuống…
Đêm nay, hắn đặc biệt hung bạo, tựa như lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút bổ xuống.
Ta đau đến mức không thể thả lỏng nổi.
Hắn hơi thở dốc, nhíu mày hỏi ta: “Không thoải mái à?”
Mắt ta ngân ngấn nước, nhỏ giọng cầu xin: “Bệ hạ…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Yêu tinh, ngươi có phải muốn mạng của trẫm không?”
Giọng điệu hắn dù cứng rắn, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ tay đi đôi chút.
Việc xong, theo thói quen, hắn tự tay giúp ta lau chùi sạch sẽ, thấp giọng thì thầm bên tai: “Nói xem, Dao mỹ nhân thật sự là hung thủ hại chết hoàng tự sao?”
Ta ngây người, câu này… là có ý gì?
“Nô… nô tỳ không biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-tich-hoan&chuong=5]

Không phải bệ hạ đã xử tử Dao mỹ nhân rồi sao?”
“Hừ…”
Hắn cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Đắc tội người không nên đắc tội, dĩ nhiên là đáng chết.”
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhìn ta đầy ẩn ý: “Hoàng cung to lớn thế này, chỉ khi tìm đúng chỗ dựa, mới có thể sống không quá khổ sở.”
Lòng ta chấn động, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của hắn, trong đầu nổ vang một tiếng...
Tìm đúng chỗ dựa…
Chỗ dựa vững chắc nhất trong cung chẳng phải chính là nam nhân trước mặt sao?
Hắn đang ám chỉ ta điều gì ư?
Nhưng ta nào dám vọng tưởng. Người hắn sủng ái nhất chính là Đích tỷ…
“Bệ hạ yêu thương Đích tỷ, Đích tỷ nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Ta cẩn thận đáp.
“Ngươi! Đồ ngu!”
Hoàng đế hình như nghẹn lời, hít sâu một hơi, phất tay áo bỏ đi.
Ta lo lắng không biết mình đã chọc giận hắn ở đâu. Ta sợ Đích tỷ, nhưng càng sợ hắn hơn.
Sáng sớm, ta theo lệ thường đến thỉnh an Đích tỷ.
Dọc đường, lòng ta thấp thỏm không yên.
Đêm qua Hoàng đế xuất hiện trong phòng ta giữa đêm khuya, không biết Đích tỷ sẽ xử lý ta thế nào.
Nhưng ngoài dự đoán, Đích tỷ không trách tội ta. Ngược lại, nàng ta còn mỉm cười bảo ta ngồi xuống, nói: “Bệ hạ thích muội là chuyện tốt, như vậy muội mới có thể sớm giúp tỷ sinh hoàng tử.”
Nàng ta còn ban cho ta một bộ váy: “Tối nay là thọ yến của Thái hậu, muội đi theo tỷ, cũng không thể ăn mặc quá sơ sài, kẻo làm mất mặt Ngọc Hoan cung.”
“Dạ.”
Bộ váy này thêu rất tinh xảo, dường như đã được xông qua một loại hương liệu nào đó, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Thọ yến của Thái hậu tổ chức vô cùng long trọng.
Hoàng đế và Thái hậu ngồi trên vị trí cao nhất, ta giữ bổn phận của một nô tỳ, đứng phía sau Đích tỷ, cẩn thận hầu hạ nàng ta.
Bữa tiệc diễn ra một nửa, Đích tỷ nói muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, bảo ta đi lấy áo choàng cho nàng ta.
Ta vừa rời khỏi đại điện không bao xa, liền bị một người kéo vào trong căn phòng tối.
Ta hoảng hốt, vừa định hét lên, chóp mũi lại ngửi thấy một hương thơm quen thuộc...
Long diên hương!
“Bệ... bệ hạ!?”
Hoàng đế giữ chặt ta trong lồng ngực, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi không ngừng câu dẫn trẫm?”
“Nô tỳ không có!”
“Mặc váy bó sát như thế này, trang điểm quyến rũ như thế kia, còn dám nói không? Xem ra đêm qua trẫm chưa cho ngươi ăn no?”
Mặt ta đỏ bừng, lắp bắp: “Bộ… bộ váy này là Quý… Quý phi nương nương ban cho, có lẽ gần đây nô tỳ hơi béo lên, nên mới…”
“Ồ? Béo chỗ nào, để trẫm kiểm tra xem sao.”
Sau đó, tay hắn liền…
Ta cứng đờ cả người...
Tên nam nhân này… thật quá mức vô liêm sỉ!

Bình Luận

0 Thảo luận