Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CỐ TICH HOAN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:30:22
6
Nước trong hồ dập dềnh gợn sóng, con người cũng chông chênh bấp bênh giữa dòng đời. Trong cơn mơ màng, nước mắt ta rơi xuống hồ, tan biến không một dấu vết.
Hoàng đế thỏa mãn xong, chậm rãi hỏi: "Ngươi tên là Hoan Nhi?"
Ta cẩn trọng đáp: "Dạ."
"Nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng vừa mới bệnh mất, nghe nói trong tên cũng có chữ 'Hoan'. Ngươi từng gặp nàng chưa?"
Tim ta chợt lỡ một nhịp. Ta cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: "Nhị tiểu thư tôn quý, nô tỳ nào dám diện kiến."
Hoàng đế đưa tay quấn lấy một lọn tóc ta, đột nhiên cất giọng: "Trẫm sủng hạnh ngươi hai lần, theo quy củ, lẽ ra nên ban danh phận…"
Nhớ đến lời cảnh cáo của Đích tỷ, ta vội vàng cắt ngang: "Nô tỳ thân phận thấp hèn, có thể hầu hạ bệ hạ thay Quý phi nương nương đã là vạn hạnh, nào dám vọng tưởng điều gì khác."
Hoàng đế bất ngờ rút lui, dường như có chút phật ý, sau đó lạnh nhạt buông một câu đầy ẩn ý: "Vậy thì như ngươi mong muốn."
Từ đêm đó, Hoàng đế thường xuyên lưu lại Ngọc Hoan cung, sủng hạnh ta trong tẩm điện.
Người trăm phương nghìn kế, làm náo động không ít.
Có lẽ chính những âm thanh ấy đã kích thích Đích tỷ, khiến nàng ta ngày càng nóng nảy, đối với ta cũng thêm phần hà khắc.
"Cởi ra!"
Giọng nói lạnh lẽo của Đích tỷ khiến ta run lên.
Lòng quặn thắt, lại nữa rồi!
"Xin Quý phi nương nương thứ tội, nô tỳ…" Ta khẩn cầu, mong giữ lại chút ít tôn nghiêm.
Nàng ta bật cười khẩy, giọng mang theo cơn giận ngùn ngụt: "Sao? Muốn bổn cung tự mình động thủ?"
Ta nhắm mắt, cam chịu để bản thân phơi bày dưới ánh nhìn sắc bén của nàng ta.
Móng tay nàng ta sắc nhọn, tàn nhẫn lướt qua làn da mềm mại của ta, sau đó hung hăng vặn mạnh.
"Ở đây, là bị cắn."
"Chỗ này, là bị véo."
"Nơi này, lực đạo mạnh nhất…"
Nàng ta khẽ thở dài, giọng điệu trào phúng: "Xem ra bệ hạ thực sự yêu thích thân thể ngươi đến mức không thể buông tay rồi!"
"Nói thật cho ta nghe! Hôm nay bệ hạ dùng tư thế gì? Gọi nước bao nhiêu lần? Khi nào thì rời đi?"
Ta không rõ Đích tỷ đang hành hạ ta hay đang hành hạ chính mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-tich-hoan&chuong=3]


Mỗi lần ta được thị tẩm, nàng ta không chỉ kiểm tra từng dấu vết trên người ta, mà còn bắt ta thuật lại tường tận toàn bộ quá trình, không được bỏ sót dù chỉ một chi tiết.
Nếu ta nói không hợp ý mình, nàng ta còn dùng kim châm ta.
Ta biết nàng ta đang ghen, đang đố kỵ, đang vạn phần không cam tâm khi phải nhường vị phu quân tuấn tú vô song của mình cho ta nên mới làm .
Nhưng ta nào có tình nguyện?
Chuyện này là do ta muốn sao? Chính Đích tỷ là kẻ đã đích thân lừa ta vào cung, tự tay dâng ta đến trước mặt Hoàng đế kia mà!
Nếu đã vậy, cớ gì phải như thế? Cớ sao không chịu buông tha cho ta?
Ngay khi Đích tỷ cầm lấy cây ngân châm, định đâm vào cánh tay ta, một tiểu thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Bẩm nương nương, Thái y vừa chẩn đoán, Dung tần đã mang thai hơn ba tháng rồi."
Đích tỷ thoáng sững sờ, sau đó nghiến răng nói: "Tiện nhân, che giấu cũng khéo lắm!"
Ta nhân cơ hội mặc lại y phục, cúi đầu quỳ xuống đất.
Ánh mắt Đích tỷ lóe lên tia ngoan độc, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh: "Dung tần có hỷ, bổn cung tất nhiên phải ban thưởng ít đồ tốt rồi."
Sau đó, nàng ta quay sang ta: "Làm phiền muội muội một chuyến vậy."
Nghe vậy, thân thể ta khẽ run.
Ta biết đây không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng lại không thể không tuân lệnh.
"Dạ."
Ý ma ma bưng lên một pho tượng Quan Âm Tống Tử.
Pho tượng này sao lại quen mắt như vậy? Hình như là lễ vật năm xưa di nương tặng cho Đích tỷ khi nàng ta xuất giá…
Ta kinh hãi, ôm lòng bất an mang đồ đến Trầm Hương điện nơi Dung tần cư ngụ.
Nhưng Dung tần không ra tiếp, chỉ sai một nha hoàn nhận lấy rồi đuổi ta đi.
Sau khi trở về, ta ngày đêm lo lắng, bất an không yên.
Quả nhiên, nửa tháng sau, khi ta đang hầu hạ Đích tỷ dùng bữa, một thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Dung tần bị sảy thai rồi!"
Hoàng đế triệu Quý phi và ta đến Trầm Hương điện tra hỏi.
Trong cơn hoảng loạn, ta vô ý làm đổ một chén canh, bối rối nhìn sang tỷ tỷ.
Nhưng nàng ta chỉ thản nhiên, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:"Đồ vô dụng, có bổn cung ở đây, ngươi sợ cái gì?"

Bình Luận

0 Thảo luận