7
Đích tỷ thay một bộ thường phục rồi dẫn ta đến Trầm Hương điện.
Vừa bước vào, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đích tỷ dùng khăn che mũi, định hành lễ với Hoàng đế thì từ trên giường, Dung tần bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy hận ý, chỉ thẳng vào ta: "Hoàng đế! Chính cung nữ này đã mang đồ đến! Nhất định là Quý phi sai ả động tay động chân vào pho tượng Quan Âm, khiến thần thiếp mất con!"
Tiểu thái giám dâng lên bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc.
Bức tượng đã vỡ, để lộ bên trong một viên đá màu tím đỏ.
Đây… chính là chứng cứ sao?
Dung tần khóc lóc thảm thiết, gục xuống giường: "Hoàng đế, xin hãy làm chủ cho thần thiếp và hoàng nhi chưa kịp chào đời!"
"Đúng vậy, Hoàng đế!" Một giọng nói khác chen vào, là Dao mỹ nhân, kỹ nữ tỳ bà vừa mới được phong mấy hôm trước.
Nàng ta thân hình đẫy đà, cố tình mặc áo bó sát, mỗi cái thở ra hít vào đều khiến đường cong lả lướt, vô cùng câu hồn đoạt phách. Nghe nói nàng ta và Dung tần vốn là đồng hương, ngày thường qua lại rất thân thiết.
Giờ đây, hai người một xướng một họa, ba câu hai lời đã đổ hết tội danh lên đầu ta.
Mà ta… đã hoàn toàn hóa đá.
Pho tượng Quan Âm này không chỉ là của Đích tỷ, xét cho cùng, nó còn là của di nương ta!
Chuyện này, Tướng phủ chưa chắc đã bị liên lụy, nhưng di nương ta… ắt phải chết!
Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo. Ta chỉ biết cứng đờ nhìn nam nhân trên ngai vàng, không biết phải làm sao để Hoàng đế tin vào nỗi oan khuất của mình.
Thế nhưng, vị đế vương trẻ tuổi chỉ khoác thường phục màu lam sẫm, lười nhác tựa vào long ỷ, không giận mà uy, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên tay vịn.
Dung tần và Dao mỹ nhân nói nhiều như vậy, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một lần.
Chỉ nhàn nhạt nâng mắt, hỏi Đích tỷ: "Quý phi thấy sao?"
Đích tỷ khẽ cười, chậm rãi cầm lên viên đá tím đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-tich-hoan&chuong=4]
"Hoàng đế, Dung tần muội muội vừa mất con, trong lòng bi thương, bản cung có thể hiểu được. Nhưng dù đau buồn đến đâu cũng không thể vô cớ vu hại người khác."
"Đây là Tử Trúc thạch của núi Phổ Đà, làm sao lại có độc được?"
Ai cũng biết, nơi Quan Âm Bồ Tát ngự chính là rừng trúc tím trên núi Phổ Đà, Nam Hải…
Đích tỷ thong thả nói rõ nguồn gốc viên đá: "Phụ thân thần thiếp từng vô tình có được viên đá này. Phát hiện nó có hương thơm thoang thoảng, người bèn nhờ nghệ nhân khéo léo giấu vào pho tượng khi tạc Quan Âm. Sau đó, tượng được đưa tặng cho Lan di nương hiền hậu nhất trong phủ, luôn yêu thương thần thiếp. Lan di nương trân quý vật này, bèn đưa vào của hồi môn của thần thiếp."
"Vốn dĩ thần thiếp rất vui khi biết tin Dung tần có hỷ, nên mới đem bảo vật quý giá này tặng nàng ấy, nào ngờ lại…"
Nói đến đây, viền mắt Đích tỷ ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Sắc mặt Dung tần và Dao mỹ nhân lập tức đại biến.
Mà ta… cũng cứng đờ.
Nếu chuyện này không bị truy cứu thì không sao, nhưng nếu Hoàng đế tra xét đến cùng… thì di nương ta chính là kẻ gánh tội!
Dung tần thét chói tai: "Không thể nào!"
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Truyền thái y."
Thái y tiến lên xem xét, cẩn thận ngửi viên đá, rồi cúi đầu bẩm báo:
"Khởi bẩm Hoàng đế, đây thực chất chỉ là một viên đá tỏa hương bình thường, không hề có xạ hương hay độc tính gì."
Dung tần trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy? Vậy rốt cuộc ai đã hại ta?"
Bỗng nhiên, nha hoàn bên cạnh Dao mỹ nhân đột ngột quỳ sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: "Nô tỳ… nô tỳ muốn tố giác Dao mỹ nhân!"
"Nương nương mỗi ngày đều mượn cớ sang trò chuyện, giải buồn cho chủ tử. Nhưng thực chất là để mang theo chiếc túi thơm này, cố ý lượn lờ trước mặt chủ tử!"
"Chính vì chiếc túi thơm này, chủ tử mới bị sảy thai! Kẻ thật sự tâm địa độc ác… chính là Dao mỹ nhân!"
Ầm...!
Lời vừa dứt, cả điện chấn động.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Dao mỹ nhân.
Nàng ta biến sắc, vội vàng quỳ xuống, cuống quýt tháo chiếc túi thơm ra, tay run rẩy mở ra cho Hoàng đế xem: "Hoàng đế minh giám! Bên trong chỉ có tùng hương để bảo dưỡng dây đàn tỳ bà, làm gì có xạ hương?"
Thái y nhận lấy, mở ra kiểm tra, lôi ra một viên châu đỏ sậm, ngửi thử… rồi sắc mặt lập tức biến đổi.
"Khởi bẩm Hoàng đế! Đây chính là xạ hương châu!"
Dao mỹ nhân hét lên: "Không thể nào!"
Nhưng Hoàng đế ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hạ chỉ: "Dung tần không giữ được long tự, phạt giam lỏng ba tháng trong Trầm Hương điện."
"Còn về Dao mỹ nhân…"
Môi mỏng nhếch lên, hắn lạnh nhạt phán quyết: "Xử tử."
Khi Dao mỹ nhân bị lôi đi, nàng ta vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm vào Đích tỷ, nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Cố Khuyết Chi! Là ngươi! Ngươi rồi sẽ gặp báo ứng!"
Ta ngơ ngác nhìn rèm châu lay động nơi cửa điện, rồi từng chút từng chút quay đầu lại nhìn Đích tỷ.
Đáy mắt nàng ta vẫn bình thản như cũ, chẳng chút sợ hãi, trái lại còn tăng thêm vài phần ấm ức.
Một cơn lạnh thấu xương theo sống lưng trườn lên tận đỉnh đầu ta.
Là Đích tỷ làm!
Dung tần thất sủng, Dao mỹ nhân mất mạng, Đích tỷ một mũi tên trúng hai đích!
Thủ đoạn thật cao minh! Tâm tư thật thâm độc!
Hoàng đế đứng dậy định rời đi, nhưng khi ngang qua Đích tỷ lại khựng lại.
"Quý phi quản lý hậu cung, thật sự vất vả."
Đích tỷ vội vàng đáp: "Thần thiếp được san sẻ lo toan cùng Hoàng đế, nào dám than khổ."
Nhưng Hoàng đế bỗng trầm ánh mắt, nhẹ vuốt ngọc ban chỉ, thản nhiên nói: "Nếu quá mệt, không bằng để Đức phi cùng san sẻ phần nào?"
Sắc mặt Đích tỷ lập tức tái nhợt.
Móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng rất nhanh, nàng ta đã khôi phục lại vẻ dịu dàng, nhẹ giọng đáp: "Đức phi muội muội thân thể yếu ớt, vẫn là không nên làm phiền. Thần thiếp có thể đảm đương được."
Hoàng đế sâu xa nhìn nàng ta một cái, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn ta lấy một lần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận