11
"Ồ? Vậy thì trẫm phải kiểm chứng xem ái phi đã học được bản lĩnh gì mới rồi…"
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, cánh tay siết nhẹ eo ta, dẫn ta bước vào dục phòng.
Hiện tại ta đang mang thai, tất nhiên không thể thị tẩm, nhưng vẫn có cách khác để làm Hoàng đế hài lòng. Mà một khi nam nhân đã thỏa mãn, thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.
"Bệ hạ, thần thiếp có chuyện muốn thỉnh cầu."
"Nói đi."
"Bệ hạ, long thai trong bụng thần thiếp quá nghịch ngợm, khiến thần thiếp ngày đêm bất an. Không biết thần thiếp có thể tạm thời chuyển vào tịnh xá của Càn Thanh Cung không? Long khí của bệ hạ nhất định có thể trấn áp nó."
Giọng ta mềm mại, bàn tay khẽ trượt xuống...
"Như vậy cũng tiện để thần thiếp ngày đêm hầu hạ bệ hạ hơn. Bệ hạ thấy sao?"
Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, ánh mắt cũng tối lại.
"Ái phi nói có lý, trẫm chuẩn tấu."
Lời vừa dứt, hắn lại một lần nữa đè đầu ta xuống...
Sau khi chuyển vào tịnh xá của Càn Thanh Cung, ta tận lực lấy lòng Hoàng đế. Ngày ngày quấn quýt bên hắn, cùng ăn cùng ngủ, thỉnh thoảng còn tự tay chuẩn bị bữa khuya, thêu túi thơm, áo lót để hắn vui vẻ.
Đích tỷ đã nhiều lần phái người gọi ta đến, nhưng ta luôn tìm cớ từ chối. Nghe nói nàng ta tức đến mức đập phá cả tẩm cung.
Ngoài hậu cung, trong triều cũng có kẻ lên tiếng chỉ trích, nói ta mê hoặc quân vương, làm loạn tổ chế, thậm chí còn dâng tấu xin Hoàng đế đuổi ta ra khỏi Càn Thanh Cung. Nhưng có lẽ do quá hài lòng với sự hầu hạ của ta, Hoàng đế đã bác bỏ toàn bộ những tấu chương này.
Mạng ta vẫn đang treo lơ lửng, ta chẳng còn tâm trí để bận tâm những chuyện khác.
Bụng ta ngày một lớn, chẳng mấy chốc đã gần đến kỳ sinh nở. Nhưng đúng lúc này, một tin dữ truyền đến: lũ lụt bất ngờ hoành hành ở Giang Nam, Hoàng đế phải đích thân đến Thái Miếu cầu nguyện tổ tiên phù hộ.
Đêm ấy, ta cuộn mình trong lòng hắn, bất an làm nũng:
"Bệ hạ không thể dẫn thần thiếp theo sao?"
"Đừng nháo, nàng sắp sinh rồi, làm sao có thể di chuyển đường xa?"
"Nhưng thần thiếp..."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm ta, giọng trầm thấp mà thâm sâu:
"Từ sau khi mang thai, nàng luôn bất an, dường như lúc nào cũng sợ hãi điều gì đó. Nếu có tâm sự, cứ nói với trẫm…"
Ánh mắt hắn sâu thẳm, khiến ta khẽ run lên.
Chỉ một thoáng, ta đã muốn nói ra hết.
Ta chính là Nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng, ta chưa từng chết!
Ta vào cung để giúp Đích tỷ củng cố sủng ái, nhưng nay nàng ta không cần ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-tich-hoan&chuong=8]
Nàng ta muốn giết ta…
Nhưng lời đến bên môi, ta lại nhớ đến ánh mắt âm trầm của Đại phu nhân.
Nếu ta nói ra, chỉ e di nương sẽ không thể sống sót.
"Thần thiếp chỉ nghe nói sinh con rất đau đớn, có chút lo sợ mà thôi…"
Dường như hắn hơi thất vọng, nhìn ta rất lâu mới nói:
"Trẫm nhất định sẽ về trước khi nàng sinh."
Nghe vậy, ta không khỏi có chút cảm động. Dù thật lòng hay giả ý, thì ít nhất những ngày qua, nhờ có hắn bảo hộ, ta mới được bình an vô sự.
"Bệ hạ cũng phải bảo trọng long thể mới được."
Nhưng có lẽ ý trời đã định, chỉ ba ngày sau khi Hoàng đế rời đi, ta đã chuyển dạ.
Cơn đau như xé nát thân thể, mà Sương Nhi lại không được phép vào, chỉ có thể ở ngoài cửa lo lắng gọi ta: "Tiểu thư! Tiểu thư, người nhất định phải cố gắng lên!"
Ta dốc hết sức lực cuối cùng, rồi chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Không có tiếng trẻ con khóc…
Ta hoảng hốt quay sang nhìn bà đỡ, chỉ thấy bà ta cúi đầu, giọng ngập ngừng: "Nương nương… người đã sinh ra một con quái vật…"
12
Bà đỡ vốn không muốn để ta nhìn thấy đứa trẻ, nhưng không lay chuyển được ta, cuối cùng vẫn bưng khay lên.
Trên khay là một sinh linh đỏ hỏn, đầm đìa máu tươi. Nó có mắt, có mũi, có tứ chi, nhưng lại không có da, chỉ là một khối thịt đỏ lòm, nằm bất động trên khay.
Bọn họ không nói sai... Đây thực sự là một quái vật!
Ta rùng mình, một dòng máu nóng trào ra dưới thân.
Ta giật mạnh lấy thân thể lạnh ngắt của đứa bé, ôm chặt vào lòng.
Đây là con ta!
Nó đã ở trong bụng ta suốt mười tháng, ta cảm nhận rõ từng cú đạp, từng lần nó xoay mình, sao có thể là một con quái vật chứ?!
Bà đỡ cau mày, vươn tay giành lại đứa trẻ: "Nương nương! Theo quy củ trong cung, nô tỳ phải lập tức đem nó đi thiêu hủy!"
Cái gì? Còn muốn đem nó thiêu thành tro?
Nó sẽ đau đớn đến mức nào chứ?
Ta không thể chấp nhận!
Ta gắng sức bảo vệ con, bọn họ lại liều mạng giằng co.
Bà đỡ càng gấp gáp hơn: "Nương nương, xin người hãy buông tay!"
Trái tim ta như bị ngàn vạn mũi kim đâm xuyên, ta là mẫu thân nó, vậy mà ta lại chẳng thể bảo vệ nó!
"Phụt!"
Ta phun ra một ngụm máu, ngã gục xuống giường.
Trước khi mất đi ý thức, dường như ta nghe thấy một giọng nam nhân giận dữ quát lên:
"Các ngươi đang làm gì vậy?!"
Không biết đã qua bao lâu, ta dần tỉnh lại.
Trước mắt ta là một gian phòng xa lạ, đơn sơ đến mức khó tin.
"Đây là đâu?"
Sương Nhi vội vàng đỡ ta ngồi dậy: "Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
"Con ta đâu?" Ta hoảng loạn hỏi dồn.
Sương Nhi cúi đầu, không dám nhìn ta, giọng nghẹn ngào: "Thừa tướng đại nhân đã dẫn theo văn võ bá quan dâng tấu lên bệ hạ, nói người là yêu nghiệt chuyển thế, yêu cầu thiêu xác tiểu chủ tử, còn muốn... xử tử người..."
Nói đến đây, Sương Nhi đã khóc không thành tiếng.
"Vậy sau đó thì sao?"
"Bệ... Bệ hạ không đồng ý. Người đem xác tiểu chủ tử đi, nói rằng người mới sinh chưa hồi phục, trước tiên giam vào lãnh cung, sau này sẽ xử lý tiếp..."
Nghe xong, ta ngửa đầu cười lớn, cười đến mức vết thương đau nhức.
Nực cười!
Người phụ thân tự cho mình là chính nhân quân tử của ta, vì bảo vệ Đích tỷ mà nhẫn tâm muốn đẩy ta vào chỗ chết!
Ta là con gái ruột của lão kia mà!
Còn người đã từng nói sẽ là chỗ dựa cho ta, lại tự tay đẩy ta vào lãnh cung, thiêu rụi đứa trẻ của chúng ta!
...
Một tháng sau, nghe nói Đích tỷ sinh sớm, hạ sinh hoàng tử. Cả hậu cung hân hoan vui mừng, Hoàng đế không chỉ thăng nàng ta lên làm Hoàng Quý phi, mà còn đại xá thiên hạ để chúc phúc cho Hoàng trưởng tử.
Còn ta, giống như chưa từng tồn tại.
Không ai nhắc đến ta nữa, nhưng ít ra, ta vẫn còn sống.
...
Hôm đó, Sương Nhi đi lĩnh thức ăn, để ta một mình ngồi bên cửa sổ may vá.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, đột nhiên, một cảm giác bất an dâng lên trong ta, khiến lông tơ khắp người dựng đứng.
Ta quay đầu lại, liền đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, đầy rẫy dục vọng và tham lam!
Đó là một gã nam nhân cao to lực lưỡng, khoác trên mình bộ giáp của Ngự Lâm Quân, chính là kẻ canh giữ lãnh cung!
"Quý nhân, thuộc hạ thấy có chuột chạy vào phòng, sợ nó làm người hoảng sợ, đặc biệt vào đây để bắt chuột."
Gã vừa thở phì phò, vừa lao đến áp sát ta. Hơi thở hôi tanh đầy mùi rượu khiến ta buồn nôn.
"Thuộc hạ nhìn thấy rồi, con chuột nhỏ đó, nó đang bò trên người quý nhân đây..."
"Á...!"
Ta hoảng sợ hét lên, đẩy gã ra rồi lảo đảo bỏ chạy về phía cửa.
Nhưng ta chỉ là một nữ nhân yếu ớt, sao có thể chống lại một kẻ thô bạo như gã?
Vừa chạy đến sân, ta đã bị gã đè ngã xuống đất!
Gã nặng nề đè lên người ta, đôi tay bẩn thỉu thô ráp xé rách quần áo của ta, vừa làm vừa chửi rủa dâm loạn: "Con tiện nhân! Thì ra thích làm chuyện này ngay ngoài trời sao? Vậy lão tử sẽ chiều theo ý ngươi!"
Ta giãy giụa điên cuồng, gào khóc cầu cứu, nhưng lại bị gã vung tay tát hai cái như trời giáng.
Cả người ta choáng váng, dần dần mất đi sức phản kháng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận