1
Tôi không còn nhớ mình đã cúp máy thế nào nữa.
Lúc tôi bừng tỉnh, chiếc xe đã dừng trước cửa khách sạn mà anh ta gửi địa chỉ cho người kia. Một khách sạn tình thú cách nhà tôi ba cây số.
Hứa Ngôn từng đưa tôi đi ngang qua đây, còn nói sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tôi đến trải nghiệm cảm giác kích thích. Sau này khi tôi hỏi lại, anh ta lại bảo tôi trong sáng quá, vào đó sẽ thấy xấu hổ. Tôi còn tự hỏi, sao anh ta biết bên trong thế nào. Hóa ra, anh ta đã đến từ lâu, mà còn không chỉ một lần.
Tôi ngồi trong xe, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm vào cổng khách sạn. Nửa tiếng, một tiếng...
Mãi đến khi xe của Hứa Ngôn đỗ ngay cạnh tôi. Nhưng anh ta vội vã lao thẳng vào khách sạn, hoàn toàn không nhận ra chiếc xe bên cạnh là của người bạn gái đã yêu mười năm.
Tôi luống cuống xuống xe đi theo anh ta, nấp ở góc cầu thang, nhìn anh ta gõ cửa. Một cô gái mặc bộ đồ thỏ màu hồng mở cửa rồi lao vào lòng anh ta. “Ba ơi, con đói rồi.”
Tôi không thấy được vẻ mặt của Hứa Ngôn, chỉ biết động tác bế thốc cô ta lên của anh ta vừa gấp gáp vừa mạnh bạo, như một con sói đói hung dữ.
Cánh cửa đóng sập lại. Tôi ôm lấy đầu gối, ngồi sụp xuống trước cửa phòng họ.
Không biết bao lâu sau, mãi đến khi bên trong không còn động tĩnh gì, tôi mới đứng dậy, kéo lê đôi chân tê cứng, lảo đảo bước ra ngoài.
Lúc Hứa Ngôn về đến nhà, tôi đã thu dọn xong hành lý, ngồi thất thần trên ghế sofa. Anh ta sững người: “Sao nay em dậy sớm thế, định đi công tác à?”
Tôi không nói gì, anh ta cũng chẳng để tâm, vứt áo khoác lên sofa, buông một câu “Mệt quá, anh phải ngủ bù” rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Nếu là trước kia, biết tôi sắp đi công tác, anh ta sẽ hỏi tôi đi thành phố nào trước, rồi mở điện thoại tra thời tiết ở đó, sau đó mở vali của tôi ra kiểm tra từng thứ một, từ chiếc áo khoác lớn cần mang, đến những tờ giấy ăn nhỏ để sẵn trong túi, anh ta đều sẽ giúp tôi sắp xếp gọn gàng, ghi cả nhãn tương ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-th-c-a-anh-ta&chuong=1]
Sự chu đáo tỉ mỉ ấy khiến mọi người xung quanh đều cảm thán, rằng tôi phải tu mấy kiếp mới gặp được anh ta.
Sao tôi lại có thể lơ là đến thế, đến cả tín hiệu rõ ràng của sự cạn tình như vậy mà cũng không nhận ra?
Anh ta đã phải hờ hững đến mức nào, mới không nhận ra thứ tôi cầm trong tay chính là đồng hồ của anh ta?
2
Còn cả tin nhắn trước khi anh ta về nhà nữa.
“Ba ơi, hôm nay có hài lòng không?”
“Rất hài lòng, lần sau thử đồ y tá nhé.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rõ ràng đang là những ngày nóng nực nhất mùa hè, mà tôi lại lạnh run người.
Tôi chụp lại đoạn chat của họ, gửi vào nhóm chat gia đình hai bên, kèm theo một dòng: “Hủy hôn, lý do như trên.”
Chưa đầy mười giây, điện thoại réo liên hồi, cả máy của anh ta nữa. Tôi dập máy hết, nhìn vào đồng hồ thấy anh ta bắt máy, nghe tiếng anh ta hoảng hốt nhảy xuống giường, tất tả chạy ra.
Cửa mở, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt anh ta có kinh hoảng, có luống cuống, duy chỉ không có chút áy náy hay đau khổ nào.
Thậm chí còn có thể bình tĩnh nói vào điện thoại: “Cô ấy ở nhà rồi, không sao đâu, con sẽ giải thích, đừng lo.”
Cúp máy, Hứa Ngôn từng bước tiến lại gần, như giẫm lên tim tôi, đau đến run rẩy. Anh ta ngồi xuống, ánh mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng nói dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ đang hờn dỗi vô cớ. “Niên Niên, em thấy rồi sao không hỏi anh? Còn hai tháng nữa là cưới rồi, sao cứ như đứa trẻ không chịu lớn, làm việc gì cũng bốc đồng thế.”
Anh ta đưa tay vén lọn tóc mai trước trán tôi ra sau tai, khóe miệng cong lên một đường khiến mắt tôi cay xè, giọng nói cũng run lên.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Tay anh ta khựng lại một chút, rồi thản nhiên thu về, ngập ngừng một lát mới nói. “Niên Niên, bất kể bắt đầu từ khi nào, trước khi cưới anh sẽ cắt đứt hoàn toàn. Nếu em đã đọc tin nhắn của bọn anh, hẳn em biết anh đã nói rất rõ với cô ta, anh chỉ yêu em.”
Phải rồi, toàn bộ lịch sử trò chuyện suốt ba năm, không biết là anh ta tin tôi, hay xem thường tôi, mà không hề xóa một dòng nào.
Trong đó ghi lại chi chít từng chuyến công tác, từng lần tăng ca, từng lúc anh ta bị điện thoại gọi đi, đều là những khoảnh khắc mặn nồng với cô ta.
Làm thế nào mà anh ta có thể bình tĩnh đến vậy khi bị tôi phát hiện, thậm chí còn khuyên giải tôi. “Tầm nhìn của em phải thoáng ra chứ. Anh yêu em và anh muốn ngủ với người khác là hai chuyện khác nhau. Bất kể anh ngủ với bao nhiêu người, anh vẫn yêu em.”
Chát.
Hứa Ngôn không động đậy cũng không né tránh, hứng trọn cái tát này, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn cười khẩy.
“Hết giận chưa?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận