Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON THỎ CỦA ANH TA

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 21:59:16
5
Tối hôm đó, một tài khoản có ảnh đại diện hình con thỏ gửi lời mời kết bạn cho tôi. Tôi biết là ai, nhưng không đồng ý.
Vấn đề giữa tôi và Hứa Ngôn, tuy cô ta là ngòi nổ, nhưng gốc rễ vẫn nằm ở Hứa Ngôn.
Tôi không cho rằng giữa chúng tôi có gì cần trao đổi, hay nói đúng hơn, cô ta biết rõ người ta đã có đôi mà vẫn cố tình chen chân vào, không có tư cách nói chuyện với tôi.
Nhưng cô ta có vẻ rất kiên trì, WeChat không được thì chuyển sang nhắn tin.
Từng tấm ảnh thân mật với Hứa Ngôn: trên giường, trong nhà vệ sinh, ngoài ban công, trên sofa, dưới sàn nhà, đủ cả.
“Hứa Ngôn miệng thì nói yêu chị, nhưng cơ thể anh ấy lại thành thật với em nhất.”
“Hai người có nhiều kiểu thế này không? Nghe anh ấy nói, chị chỉ biết mỗi ở trên giường, đến cả tiếng rên cũng như mèo con, chẳng thú vị gì cả.”
“Em biết là chị bắt anh ấy xóa em, nhưng xóa WeChat thì sao chứ? Bọn em vẫn có thể gọi điện, nhắn tin, thậm chí qua Taobao, Tiểu Hồng Thư, chỉ cần bọn em muốn là có thể nói chuyện.”
“Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu, chúng ta cứ chờ xem.”
Bị một người đàn ông chơi không suốt ba năm, cô ta có vẻ tự hào lắm nhỉ? Tôi khẽ động ngón tay, trả lời: “Cảm ơn cô đã giúp tôi ‘chăm sóc’ miễn phí bạn trai cũ suốt ba năm qua. Giờ tôi không cần nữa, tặng cô đấy.”
“À, tôi quên mất, anh ta thà chặn cô chứ không cho cô một danh phận. Cô cố lên nhé ~”
Cô ta tức điên lên. Gửi rất nhiều từ ngữ tục tĩu chửi bới.
Tôi chụp màn hình, gửi thẳng cho Hứa Ngôn.
“Quản cho kỹ cô nhân tình bé nhỏ của anh vào. Còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ khiến cả hai người thân bại danh liệt.”
Hứa Ngôn gọi lại rất nhanh, giọng mệt mỏi xen lẫn tủi thân.
“Niên Niên, anh không đồng ý chia tay. Anh đã chặn cô ta rồi, sau này cũng tuyệt đối không gặp lại nữa. Em không thể vì cô ta mà giận lây sang anh được.”
Tôi bật cười, không nhịn được cắt ngang lời anh ta: “Hứa Ngôn, thật ra tôi nên cảm ơn cô ta mới phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-th-c-a-anh-ta&chuong=3]

Cô ta đã mang đi một phiền phức lớn trong cuộc đời tương lai của tôi, chứ không phải cướp đi người đàn ông của tôi.”
6
Thế giới thực không giống như trong tiểu thuyết, thất tình là có thể trốn trong phòng ngủ vùi hoặc uống liền ba ngày ba đêm, ôm bạn bè chửi rủa gã đàn ông tồi, oán trách số phận bất công.
Sáng hôm sau, tôi vẫn phải dậy đi làm.
Bố tôi chưa đi làm, muốn đưa tôi đi.
Tôi định từ chối, bố đưa tôi xong đến công ty sẽ bị muộn.
Nhưng bố lại nói: “Bố đã bảy năm không được đưa con gái đi học rồi, nhớ lắm.”
Tôi biết, bố và mẹ sợ tôi nhất thời không chấp nhận được cuộc sống không có Hứa Ngôn, muốn lấp đầy thời gian của tôi, tốt nhất là không có lúc nào rảnh rỗi để nghĩ đến người đó.
Vậy nên trên đường đi, bố cứ nói mãi, nói về căn nhà ở quê có người muốn mua, nhưng đó là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của cả nhà ba người, nên không bán, còn nói sau này về hưu sẽ về đó dưỡng già.
Nói bệnh viện của bố có một tiến sĩ nhảy liền ba cấp, trông rất thư sinh, gia giáo, chuyên môn giỏi, quan trọng nhất là trong sạch, chưa từng yêu ai, một lòng nghiên cứu y học, trông rất đáng tin cậy.
Tôi nghe mà không khỏi cười khổ: “Bố, không phải bố định ghép đôi chúng con đấy chứ?”
Ông ấp úng: “Chẳng phải bố nghe đám trẻ trong viện nói, muốn quên nhanh một người thì phải tìm người mới thay thế sao? Hơn nữa, thất tình rồi thì không được kết bạn mới à?”
Ông càng nói càng tức giận: “Con gái bảo bối của bố tốt như vậy, xứng đáng với người đàn ông tốt nhất thế gian, cái thằng trời đánh kia, để bố gặp được nhất định sẽ cho nó một trận.”
Tôi cười lắc đầu, ngước mắt lên thì thấy Hứa Ngôn.
Lúc trước để được đi làm cùng nhau, tôi đã tốn bao công sức tìm công ty trong cùng tòa nhà, không ngờ bây giờ lại thành trò cười.
Đi cùng Hứa Ngôn là một cô gái, cô ta đang níu chặt cánh tay anh ta, mắt đỏ hoe cầu xin điều gì đó. Nhìn dáng người, hẳn là cô gái mặc đồ thỏ hôm ấy.
Bố tôi cũng thấy, tháo dây an toàn định lao xuống. Tôi vội ngăn lại: “Bố, tin con, con giải quyết được.”
Tôi xuống xe đi tới, lướt qua họ mà không dừng bước, ngược lại Hứa Ngôn thấy tôi thì mặt mày hoảng hốt, đẩy mạnh cô ta ra. Vội vàng giải thích: “Niên Niên, là cô ta tự tìm đến anh, anh đuổi cô ta đi ngay, em đừng giận.”

Bình Luận

0 Thảo luận