Thời cấp ba, mẹ anh ta muốn anh ta thi trường quân đội, anh ta chạy đến nói với tôi, anh ta không muốn đi, anh ta muốn ở bên tôi.
Anh ta thậm chí còn đề nghị tôi cũng thi, tôi khuyên anh ta, không sao đâu, anh cứ đi bảo vệ tổ quốc, đợi em trở thành một nhà báo giỏi còn có thể phỏng vấn người anh hùng của đất nước.
Sau này không biết anh ta nói với mẹ thế nào, chuyện thi trường quân đội không thấy nhắc lại nữa.
Năm cuối đại học sắp tốt nghiệp, tôi bận rộn tìm việc thực tập, anh ta đột nhiên nói với tôi, anh ta muốn thi cao học.
10
“Niên Niên, anh không muốn giống như mọi người, ngồi trong phòng làm việc ô vuông, ngày ngày từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cuộc sống nhìn thấy trước được điểm kết thúc. Anh muốn làm giảng viên đại học, vừa có thể diện lại lương cao.”
Lúc đó, phần lớn bạn bè xung quanh đều rất mơ hồ, không biết tương lai sẽ làm gì, mang theo nỗi sợ hãi về những điều chưa biết mà tìm việc khắp nơi như ruồi không đầu.
Hứa Ngôn tìm được việc mình muốn làm, tôi thật lòng mừng cho anh ta. Tôi thậm chí còn bắt đầu giúp anh ta chọn trường, chọn chuyên ngành phù hợp, lên kế hoạch thời gian ôn thi, mỗi giai đoạn cần làm gì.
Khi tôi cầm cuốn sổ ghi chép đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến tìm anh ta, anh ta liếc nhìn rồi nhíu mày, thở dài.
“Niên Niên, anh không muốn yêu xa.”
Tôi còn ngốc nghếch an ủi anh ta:
“Nhưng với thành tích của anh, nếu muốn thi đỗ sớm thì chỉ có mấy trường này là lựa chọn tốt nhất. Hoặc anh có thể chọn hoãn lại một năm, dành một năm để ôn thi, tập trung thi vào trường mình.”
Anh ta im lặng một lúc, như thể đã đưa ra quyết định gì đó: “Anh không thi nữa. Anh sẽ đi làm cùng em, không thì em bước vào xã hội gặp người ưu tú hơn thì sao?”
Tôi không khỏi bật cười: “Em đã có anh rồi, người khác có ưu tú đến mấy cũng không liên quan đến em.”
Nhưng chuyện thi cao học sau đó cũng chẳng đi đến đâu.
Sau khi tốt nghiệp, mẹ anh ta gọi điện đến, bảo chúng tôi về quê thi công chức, nói rằng hai đứa con nhà chị gái bà ấy đã lần lượt thi đỗ vào sở giáo dục và ủy ban phường, sống rất thoải mái.
Hứa Ngôn rất động lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-th-c-a-anh-ta&chuong=6]
Khoảng thời gian đó tôi rất mâu thuẫn, một bên là bạn trai yêu bảy năm, một bên là ước mơ và bố mẹ tôi.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn quyết định ở lại. Còn Hứa Ngôn, tôi không can thiệp, anh ta chọn thế nào, tôi đều chấp nhận.
Anh ta không nói gì với tôi cả. Sau này tôi nhận được điện thoại của mẹ anh ta mới biết, hóa ra anh ta chọn ở lại.
11
“Niên Niên, dì xin con, để thằng Ngôn về đi. Dì chỉ có một mình nó là con trai, nó là chỗ dựa nửa đời sau của dì. Nó không ở bên cạnh dì, dì biết sống thế nào?”
Bà ấy còn nói bà ấy không may mắn như mẹ tôi, có người chồng sống lâu lại có năng lực, vì con gái mà nói chuyển cả nhà đi là chuyển cả nhà đi.
Cuối cùng bà ấy bảo tôi tha cho con trai bà ấy: “Trên đời này nhiều đàn ông như vậy, con cứ bám lấy con trai dì làm gì? Con có tiện không hả?”
Đây là lần đầu tiên tôi bị mắng những lời khó nghe như vậy, lại còn từ mẹ của bạn trai. Tôi bối rối đến suy sụp, theo bản năng hỏi ý kiến mẹ.
Mẹ nói: “Chia tay, nhất định phải chia tay. Con gái của mẹ, đến bọn mẹ còn không nỡ mắng một câu, bà ta dựa vào cái gì?”
Là Hứa Ngôn đã đến nhà tôi năn nỉ rất lâu, ngày nào cũng thề thốt trước mặt tôi và mẹ, rằng sau này tuyệt đối không để mẹ anh ta can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi.
Bên nhau bảy năm, tôi mềm lòng, nói với mẹ rất nhiều điều tốt của Hứa Ngôn.
Mẹ tôi gõ nhẹ vào trán tôi: “Con bé này…” rồi không nói gì nữa, mặc tôi theo Hứa Ngôn về căn hộ thuê.
Ba năm nay, chỉ cần công việc không thuận lợi, Hứa Ngôn lại nhắc đến những lựa chọn năm xưa.
Anh ta luôn nói, nếu năm đó vào trường quân đội thì sẽ thế nào, nếu lúc đó thi đỗ cao học thì sẽ thế nào, nếu lúc đó về quê thì sẽ thế nào.
Tôi hít sâu ba lần mới miễn cưỡng kìm nén được nỗi đau và căm hận trong lòng.
“Anh tự biết mình có mấy cân mấy lạng không? Thời cấp ba môn thể dục anh đạt mấy lần, còn đòi thi trường quân đội, anh thi đỗ nổi không?”
“Bốn năm đại học anh đến thư viện mấy lần, thi được mấy điểm? Anh thi cao học chẳng qua là muốn trốn tránh, không muốn ngày ngày phơi nắng bắt tàu điện ngầm đi tìm việc.”
“Anh không về quê thật sự là vì tôi sao? Chẳng lẽ không phải vì muốn tránh xa mẹ anh, hận không thể cả đời không gặp bà ta?”
“Anh chưa bao giờ là lựa chọn tối ưu, chỉ là vì tôi yêu anh, nên mới nhìn anh qua lăng kính màu hồng mà thôi.”
Anh ta sa sầm mặt đứng dậy, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ khó xử.
“Niên Niên, trước đây em chưa bao giờ đối xử với anh như vậy.”
Tôi cười lạnh: “Bỏ đi lớp vỏ bọc tình yêu đó, anh chẳng là gì cả.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận