Vào thu, cô Trần và giáo sư Hứa kết hôn.
Tuy ông chủ thích yên tĩnh, nhưng cô Trần đã đặc biệt gửi thiệp mời ông chủ đến dự tiệc cưới, ông chủ lại không từ chối.
Thiệp cưới của Trần Sơ Vận và Hứa Tri Ngôn.
Ông chủ thở dài nói một câu, hai người họ lòng vòng mãi, cuối cùng cũng đến được với nhau.
Ôi, đáng tiếc ông chủ và cô Ôn lại cách biệt âm dương.
Ông chủ đến dự tiệc cưới một mình, tôi lập tức kéo nhũ mẫu già nhờ bà ấy dạy tôi tập viết chữ, tôi chỉ biết đọc chữ, nhưng không biết viết. Trước đây ông chủ từng đưa tôi bút mực, tôi viết nguệch ngoạc tên mình, không đẹp, thật sự không đẹp.
Nhũ mẫu già là quản gia, trước đây từng hầu hạ bà Lâm, nghe nói bà Lâm có hiểu biết rộng, thông thạo thư họa cầm kỳ, cho nên nhũ mẫu già cũng học lỏm được ít nhiều.
Nhưng nhũ mẫu già không muốn, cũng phải thôi, bà ấy đã già lắm rồi, vì ông chủ có ơn với bà ấy nên bà ấy mới ở lại, giờ đây bà ấy phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
Tôi còn nghe nhũ mẫu già kể rất nhiều câu chuyện về ông chủ và cô Ôn, nói chung cũng thật bi kịch.
-
Mùa đông, trời đổ một trận tuyết lớn, ông chủ lại tự mình ra ngoài, có lẽ tôi biết, ông ấy định đi thăm cô Ôn.
Quả nhiên, hôm đó ông chủ mang theo cành mai và rượu hoa quế, lúc trở về, rõ ràng là ông ấy đã uống rất nhiều rượu.
Ông ấy đứng dưới gốc cây mai, tôi đứng sau lưng ông chủ, cầm ô che tuyết, sợ ông ấy bị ướt rồi cảm lạnh.
"A Tiện à, mười năm rồi, anh đợi em mười năm rồi, sao em không về gặp anh? A Tiện, em đừng trách anh nữa được không, em về thăm anh một lần được không?"
Lúc đó dường như tôi thấy được nước mắt lăn dài trên khóe mắt ông chủ, đó là lần đầu tiên ông ấy khóc kể từ sau khi cô Ôn qua đời, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi gò má.
Lời hẹn ước mười năm trong lòng ông chủ, có lẽ cô Ôn sẽ không thể đến được nữa...
Sau ngày hôm đó, sức khỏe ông chủ ngày càng yếu, nhũ mẫu già nghĩ đủ mọi cách, mời đủ mọi bác sĩ nhưng cũng vô ích, ông chủ nhớ cô Ôn mà sinh bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-c-u-m-ng&chuong=16]
-
Mùa đông năm 1969,
Tôi đã ở bên ông chủ được hai mươi năm rồi. Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều người đến rồi đi, ngay cả hai cái cây trong sân cũng đã lớn, nhưng chỉ có tôi luôn ở bên ông chủ, ông chủ cũng luôn nhớ đến cô Ôn.
Ông chủ giờ đã già thật rồi, ông ấy dần quên đi một số người, ngoại trừ cô Ôn.
Chỉ cần cành cây trong sân bị gió thổi, phát ra tiếng động, ông chủ sẽ hỏi tôi: "Có phải A Tiện về thăm ta không?"
Hoặc khi những thanh niên yêu nước nghe danh đến thăm, ông ấy cũng nói: "Mau mở cửa đi, A Tiện về tìm ta rồi."
Nhưng khi tôi mở cửa, ông ấy lại buồn bã nói: "Hóa ra không phải cô ấy…"
Hôm đó ông chủ bảo tôi, ông ấy muốn ra sân ngắm hoa mai, tôi đẩy xe lăn đến, ông ấy nói muốn đi bộ, tôi lập tức đỡ ông ấy ra vườn sau, con đường bình thường chỉ mất năm phút là đi đến đích, nhưng hôm đó chúng tôi đã đi rất lâu.
Khi hoàng hôn buông xuống,
Chúng tôi đến nơi, ông chủ sức khỏe yếu, tôi lập tức kê chiếc ghế Thái Sư mà giáo sư Hứa tặng ông ấy.
Lần này, ông chủ ngồi dưới gốc cây mai, ông ấy nói rất nhiều, tất cả đều là về cô Ôn.
"Năm đó, khi cô ấy lấy ta, cô ấy mới mười tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đi một đoạn đường gần như một nửa là nhảy nhót, lúc đó tính tình của cô ấy rất vui vẻ hoạt bát."
"Sau này không hiểu vì sao, cô ấy càng ngày càng ít nói đi, cháu biết không? Lúc cô ấy qua đời cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cái cô bé ngày nào còn nhảy nhót vui tươi, sao lại bị hiện thực tàn khốc dày vò đến thế."
"Rốt cuộc cô ấy vẫn không biết được tấm lòng của ta, vẫn nghĩ rằng ta không yêu cô ấy."
Ông ấy nói rằng tôi trông hơi giống cô Ôn Tiện, nên lập tức hỏi tôi là ai. Ông ấy thật sự đã già rồi, chẳng nhớ rõ được gì nữa.
Tôi nói tên tôi là Niệm Tiện, là cô hầu đã phục vụ ông ấy hai mươi năm. Mãi một lúc sau, ông ấy mới gật đầu, bảo tôi lấy cho ông ấy một chiếc áo. Ông ấy nói ông ấy cảm thấy hơi lạnh.
Về sau, không biết đã bao lâu, khi tôi quay lại thì ông ấy đã yên lặng ra đi. Tôi nhìn thấy những cánh hoa mai rơi nhẹ vào lòng bàn tay ông ấy, tôi biết, chắc chắn là cô Ôn Tiện đã tha thứ cho ông ấy rồi.
---
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận