82.
Khi Bạch Thải Thu nhìn thấy tôi, cô ấy không kịp nghĩ ngợi gì mà vội khóa cửa phòng làm việc, nhỏ giọng nói với tôi dạo này người Nhật có hành động không sạch sẽ, họ đang làm thí nghiệm khí độc ở ngoại ô, một số bệnh nhân trong viện kiểm tra thấy có điều bất thường nên mấy hôm trước bệnh viện đã đưa những người đó đi cách ly.
83.
Tôi nhớ có lần trong nhà Masuda Jiro, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của hắn, hình như hắn đang tìm kiếm số vũ khí của quân thống.
Hôm đó khi đi gặp Giang Lễ, anh ấy cũng nhắc đến vài câu, nói sẽ kiến nghị với cấp trên bí mật thiêu hủy số vũ khí đó, tuyệt đối không được để lại cho người Nhật.
Nếu người Nhật vì số vũ khí đó mà thả bom khí độc, vậy thì chúng tôi sẽ không còn đường cứu vãn nữa.
84.
Sau khi về nhà, tôi lập tức hẹn Giang Lễ gặp nhau ở chùa Hoài Ân, chuẩn bị hỏi anh ấy về chuyện bom khí độc.
85.
Giang Lễ nói anh ấy đã nộp báo cáo lên cấp trên, hiện giờ người Nhật vẫn chưa biết tung tích của số vũ khí đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-c-u-m-ng&chuong=5]
Số vũ khí đó là của Tư lệnh Giang để lại là tài sản của gia đình họ Giang, nên phải do Giang Lễ dọn dẹp sạch sẽ.
86.
Giang Lễ dặn tôi đêm xuống phải cẩn thận, cố gắng không ra ngoài.
Dạo này quân Nhật đang đi khắp nơi bắt người, đưa ra ngoại ô làm thí nghiệm bom khí độc.
Thật buồn cười!
Đúng là chuyện chó má mà lũ súc sinh Nhật Bản sẽ làm.
87.
Anh ấy còn hỏi tôi chuẩn bị cho việc ám sát thế nào rồi, ngày mai sẽ hành động, dù sao cũng là giết người nên thành thật mà nói thì tôi cũng thấy hơi sợ, nhưng sau đó nghĩ lại, tôi làm chuyện này vì đất nước và nhân dân nên cũng không run rẩy nữa.
Hơn nữa Giang Lễ luôn an ủi tôi, anh ấy nói Morimura Sachiko không biết võ, cô ấy chỉ là một phụ nữ bình thường.
Giang Lễ dặn tôi tuyệt đối không được mềm lòng, đừng vì đối phương là phụ nữ mà tha cho người Nhật.
Tôi biết, tôi cũng luôn tự nhủ mình không được mềm lòng, nhất định không được mềm lòng.
88.
Tin tức mới vừa đến, thí nghiệm của người Nhật gặp chút vấn đề, ngày mai Masuda Jiro không thể rời đi.
Tôi lập tức bàn bạc với Hứa Tri Ngôn, ở phía đối diện bến cảng có một tòa tháp đồng hồ, lúc đó tôi có thể leo lên đó mai phục, đợi Morimura Sachiko xuống thuyền thì tôi sẽ bắn một phát kết liễu cô ấy.
89.
Mười giờ, thuyền của Morimura Sachiko đúng giờ cập bến Thượng Hải.
Chỉ thấy cô ấy mặc một bộ kimono bước xuống, người của Masuda Jiro xuống xe đón cô ấy, tôi lắp ống ngắm và đạn rồi giương súng lên, chuẩn bị bắn trúng đầu cô ấy.
90.
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tôi lại do dự.
Không đúng, không đúng!
Không hợp lý, mọi chuyện đều không hợp lý!
91.
Người được gọi là Morimura Sachiko này, chính là người từng cùng chúng tôi ngồi đánh mahjong, là người từng nấu canh cho tôi trong nhà bếp của nhà họ Giang, là người bị bắt trong hầm trú ẩn ngày đó, là người sợ đánh đấm, giờ lại đi theo kẻ thù.
92.
Vợ hai chính là Morimura Sachiko, Morimura Sachiko chính là vợ hai.
93.
Những năm qua cô ấy đã trải qua những gì? Rốt cuộc vì sao cô ấy lại bỏ nước theo giặc?
94.
Những ký ức ngày xưa lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi, vợ hai ngày trước phong tình vạn trạng, kiêu ngạo tự cao tự đại, giờ đây lại trở thành con rối của người Nhật, biến thành Morimura Sachiko.
95.
Tôi rất muốn nắm tay cô ấy chất vấn, tôi rất muốn hỏi rõ hai năm qua đã xảy ra chuyện gì, bao gồm cả việc họ đã trải qua ở trong phòng thẩm vấn, rốt cuộc vì sao vợ cả lại bị ngược đãi đến thế.
96.
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Tại sao tôi vẫn chưa ra tay?
Tại sao tôi vẫn mềm lòng?
Tôi đã ngắm bắn cô ấy rồi, nhưng tôi lại không thể bóp cò.
Giang Lễ đã dặn đi dặn lại bảo tôi tuyệt đối không được mềm lòng, vậy mà sao ngón tay tôi vẫn cứng đờ như vậy?
97.
Tôi chỉ đứng đó nhìn cô ấy lên xe, nhìn cô ấy ngồi trong xe của thuộc hạ Masuda Jiro cười nói vui vẻ, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, có phải là ảo giác không?
Sao cô ấy lại gật đầu mỉm cười với tôi?
98.
Cô ấy nhận ra tôi rồi.
Chắc chắn cô ấy đã nhận ra tôi.
99.
Tôi run rẩy thu súng lại, chẳng biết từ lúc nào, khóe mắt tôi đã ướt lệ.
Vì sao tôi lại khóc?
Tôi cũng không biết nữa.
100.
Tôi không biết mình đang làm gì, Hứa Tri Ngôn nghe xong cũng khó mà tin nổi.
101.
Đêm mùng hai tháng tám, chúng tôi lại hẹn Giang Lễ cùng nhau bàn bạc về chuyện này.
102.
Nhưng vừa lúc hoàng hôn buông xuống, tin tức về việc người Nhật đặt bom khí độc trong nhà thờ đã lan truyền.
Giang Lễ không kịp nghĩ ngợi gì, tổ chức đội phá bom của quân thống và lập tức lên đường.
103.
Hứa Tri Ngôn cũng vội vã bị trường gọi về, tôi vốn định về trường cùng anh ấy, nhưng Hứa Tri Ngôn bảo tôi về nhà khóa cửa cẩn thận, ở yên trong nhà và đừng đi đâu cả.
104.
Một là để đảm bảo an toàn cho tôi, hai là không để lộ thân phận.
105.
Tôi nghe lời về nhà, nhưng trong lòng vẫn lo lắng bất an.
Tiếng súng từ xa vang dội khiến tôi như quay về cái đêm hai năm trước.
Tôi đi tới đi lui trong vô thức, chỉ mong Giang Lễ và Hứa Tri Ngôn đều bình an.
106.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Có phải Hứa Tri Ngôn về rồi không?
107.
Tôi vội vàng chạy ra từ phòng, dù có vấp ngã cũng chẳng để ý gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận