50.
Dù sao đây cũng không phải chuyện đùa.
Tôi cũng hiểu rõ điều này trong lòng.
Tôi thu dọn hành lý xong xuôi, cuối tháng Chạp là lập tức lên đường ngay, lần này vừa đi đã phải đi suốt hai năm.
51.
Ở Trùng Khánh, tôi quen biết rất nhiều nhà cách mạng và vô cùng khâm phục họ.
Mỗi ngày tôi khổ luyện tiếng Nhật và bắn súng, thề sẽ trở thành anh hùng ái quốc như họ.
Họ đặt cho tôi một biệt hiệu, gọi là "Thư sinh".
Cấp trên của tôi, chính là đồng chí Hứa Tri Ngôn từng cứu tôi, biệt hiệu của anh ấy là "Hắc Ảnh".
52.
Nước mất thì nhà tan, cứu dân cứu nước là sứ mệnh của chúng tôi.
Hai năm sau tôi lại trở về Thượng Hải, ẩn thân dưới danh nghĩa giáo viên âm nhạc trường Đại học Giang Châu, hỗ trợ Hứa Tri Ngôn ám sát tên đầu sỏ Nhật Bản "Masuda Jiro".
53.
Thời gian trôi qua, bến Thượng Hải ngày nào vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ khác là xuất hiện thêm nhiều kiến trúc phong cách Nhật và người Nhật đi lại khắp nơi.
Cũng không biết vợ cả và mấy cô vợ lẽ khác bây giờ sống ra sao, có còn sống hay không.
54.
Hứa Tri Ngôn đối ngoại nói tôi là em họ của anh ấy. Để qua mặt người ta tốt hơn, tôi đã cố tình đổi tên, gọi là Hứa Ôn Tiện.
Anh ấy nhờ mấy mối quan hệ của mình để đưa tôi vào nhà hàng Anh Mộc, dạy piano cho em gái của Masuda Jiro là "Youzi".
Youzi cũng là sinh viên trường Đại học Giang Châu, hình như cô ấy rất hứng thú với Hứa Tri Ngôn nên thường hỏi tôi rất nhiều chuyện về anh ấy.
55.
Khi tôi và Youzi ngày càng thân thiết, cô ấy đã đưa tôi đến biệt thự Thanh Dã, ngôi nhà mà cô ấy gọi là nhà của mình để làm khách.
Nhưng thực ra tòa biệt thự đó từng là nơi ở của chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-c-u-m-ng&chuong=3]
Youzi lần lượt giới thiệu với tôi về cảnh vật xung quanh, tôi càng cảm thấy buồn cười.
Ngày trước người vui cười trong đó là chúng tôi, giờ đây lại bị kẻ xâm lược mời chủ nhân cũ về với tư cách chủ nhà.
Tôi nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ mà nước mắt lưng tròng, để Youzi không phát hiện, tôi phải giấu hết "tình cảm" đó vào trong lòng.
56.
Bữa tối, Youzi tự tay vào bếp làm rất nhiều món Nhật, giới thiệu với tôi về sashimi và sushi.
Sau bữa ăn, tôi định giúp Youzi dọn dẹp một chút nhưng không may chạm phải lưỡi dao,
bị một vết cắt lớn, máu chảy ra không ngừng, Youzi vội gọi bác sĩ riêng đến băng bó cầm máu cho tôi.
57.
Thật trùng hợp, vị bác sĩ riêng đó lại là vợ tư đã lâu không gặp,
Bạch Thải Thu.
58.
Bạch Thải Thu nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy,
nếu Youzi không có ở đó, tôi nhất định sẽ chạy đến ôm chặt lấy cô ấy.
Gặp lại nhau sau hai năm xa cách, cô ấy đã cắt đi mái tóc dài mà mình từng rất yêu thích và giờ thì để tóc ngang vai.
Cô ấy đứng sững lại, tôi nhanh chóng phản ứng:
"Bác sĩ, có phải tay tôi như vậy thì không được chạm nước không?"
Bạch Thải Thu nhận tín hiệu, cô ấy đặt hộp y tế xuống băng bó cho tôi:
"Vết thương hơi sâu, để tôi cầm máu cho cô, chỉ cần trong ba ngày tới cô không chạm nước là được."
Tôi gật đầu.
Youzi lo lắng nhìn tôi:
"Cô giáo Hứa, đều là tại em không cẩn thận."
Nghe đến hai chữ "cô giáo", Bạch Thải Thu ngẩng đầu nhìn tôi.
"Là cô muốn giúp em, ai ngờ lại làm hỏng chuyện."
59.
Vừa băng bó xong, Masuda Jiro đã về nhà.
Tôi nhớ ra rồi!
Hình như hắn ta chính là tên sĩ quan trong hầm trú ẩn ngày đó, tôi nhớ ra dáng vẻ của hắn.
Để hắn không phát hiện sự hoảng loạn của mình, tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
60.
"Anh, sao anh về rồi? Em mời cô giáo Hứa đến nhà chơi."
Masuda Jiro đảo mắt nhìn tôi một lượt, sau đó khi cảm thấy tôi không có gì đe dọa thì mới nở một nụ cười giả tạo.
"Đừng để cô giáo về quá muộn, dạo này chúng ta đang bắt người của Hội Thuận Hoa nên trên đường có thể không an toàn."
Hắn dùng tiếng Nhật nói chuyện với Youzi,
lúc này may mà tôi đã học tiếng Nhật, đúng là không uổng công, trong lòng tôi thầm chửi hắn từ đầu đến chân từ trong ra ngoài.
"Tôi tin rằng sĩ quan Đế quốc Nhật Bản sẽ không tùy tiện giết người vô tội."
Tôi dùng tiếng Nhật đáp lời, có lẽ Masuda Jiro nghe tôi nói tiếng Nhật nên cảm thấy thân thiết, trên mặt lộ vẻ vui mừng, lần này không phải nụ cười giả tạo nữa.
"Cô giáo Hứa, Đế quốc Nhật Bản làm như thế này vì chính nghĩa, chúng tôi chỉ sợ cô bị người hội Thuận Hoa bắt được, rồi..."
Hắn liền làm động tác cắt cổ, tôi không khỏi rùng mình, tôi bị sự tàn nhẫn của hắn dọa sợ.
61.
Hắn thấy tôi không nói gì thêm thì lập tức nói với Youzi: "Sau mùa thu, chị Hạnh Tử của em sẽ đến Thượng Hải cùng em."
Youzi vui mừng hét lên: "Thật sao? Anh định đính hôn với chị Hạnh Tử à?!"
Hạnh Tử, Morimura Sachiko, tôi có nghe Hứa Tri Ngôn nhắc đến người phụ nữ này, đó là người yêu của Masuda Jiro, không ngờ họ sắp đính hôn rồi.
"Cô giáo Hứa, lúc đó cô cũng có thể đến dự tiệc đính hôn của chúng tôi, tôi mời cô."
Sau đó Masuda Jiro lại quay sang nhìn Bạch Thải Thu: "Bác sĩ Bạch cũng đã đồng ý với tôi sẽ đến dự tiệc rồi đấy nhé."
Tôi gật đầu: "Vậy cảm ơn Masuda Jiro quân rồi, bây giờ trời tối rồi, tôi xin phép về trước."
Masuda Jiro sai người đưa tôi đi, khi bị tôi từ chối liền thôi.
Tôi không cần người Nhật đưa mình về, với tôi, họ mới là mối đe dọa lớn nhất.
Nếu có thể ám sát Masuda Jiro trong tiệc đính hôn, liệu sẽ có nhiều cơ hội hơn một chút không?
62.
Khi tôi bước ra khỏi biệt thự, Bạch Thải Thu đuổi theo.
"Chúng ta cùng về chung đường nhé, hôm nay tôi phải đến trực ở bệnh viện Nhân Đức."
Tôi gật đầu, giờ cô ấy đã là một bác sĩ.
Mặc áo blouse trắng, thực hiện ước mơ ngày xưa.
"Ôn Tiện, tôi đã nhờ người tìm cô rất lâu,
nhưng đều không có tin tức gì. Tôi còn tưởng cô đã..."
Bạch Thải Thu lại nói: "Rốt cuộc mấy năm nay cô đã đi đâu vậy? Sao cô lại xuất hiện trong nhà Masuda Jiro!"
"Đây cũng là điều tôi muốn hỏi cô, sao cô cũng xuất hiện trong nhà hắn?"
63.
"Hai năm trước chúng ta lạc nhau, tôi bị đưa đến bệnh viện Nhân Đức cứu chữa rồi định cư ở đó, sau đó tình cờ tôi cứu được Youzi. Masuda Jiro đánh giá cao y thuật Trung Hoa của tôi, nên mới để tôi làm bác sĩ riêng cho Youzi. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được rằng mình còn có thể gặp lại cô, tôi thực sự, thực sự đã nghĩ rằng cô đã..."
Bạch Thải Thu xúc động nắm chặt tay tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận