25.
Họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu hỏi mọi người ai là vợ của Giang Lễ?
Cả năm người chúng tôi đều không dám đứng lên.
Viên sĩ quan cầm đầu lại nói, nếu chúng tôi không nói thì họ sẽ bắt đầu giết từng người một, cho đến khi giết hết tất cả người dân mới thôi.
"Ba, hai, một..."
26.
"Tôi là vợ của Giang Lễ!"
Câu này tôi định nói thay vợ cả, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng cô ấy vẫn đứng lên đối mặt với bọn họ.
Họ trói vợ cả lại định đưa cô ấy đi thì bất ngờ nhìn thấy vợ hai đang ngồi xổm trong góc.
27.
Những tên sĩ quan đó nhìn cô ấy với ánh mắt dâm ô, vợ hai sợ hãi lập tức cúi đầu.
"Mày, tên gì?"
Bọn họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu, giọng điệu dâm đãng nói một lần nữa.
Nhị thiếp không đáp gì, có lẽ do cô ấy đang cảm thấy sợ đến mức không dám hé răng, sợ đến mức không thể nói nên lời.
28.
"Mày, không nói, tốt."
Họ lôi vợ hai ra.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dù mặt đã bôi một lớp bụi dày nhưng vẫn không che được.
Cô ấy là người có thể bị phát hiện ngay trong đám đông.
Vì vậy không có gì bất ngờ, họ trói cả vợ hai và vợ cả lại rồi mang đi.
29.
Vợ ba nắm chặt vạt áo tôi, toàn thân cô ấy run rẩy vì sợ hãi.
Khi bọn họ đi xa, cô ấy mới từ từ buông tay,
giờ chỉ còn lại ba người chúng tôi, mọi người đều hoảng hốt.
"Tôi nên cứu họ, chúng ta nên cứu họ."
Tôi run rẩy nói ra câu này, cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào.
30.
Vợ tư đâu rồi?
Giờ cô ấy đang đứng như trời trồng, mặt mày tái nhợt như bị bệnh:
"Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?"
Tôi chưa thể chết, tôi chưa thể chết được.
31.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-c-u-m-ng&chuong=2]
Chúng tôi bị trói lên xe, có ba chiếc xe: Một xe chở phụ nữ, một xe chở trẻ em, một xe chở đàn ông.
32.
Ba chiếc xe đi về những hướng khác nhau.
Vợ ba nói với tôi rằng bọn giặc ấy là người Nhật.
33.
Người Nhật?
Tôi lớn lên trong sân nhà ở quê, luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có người nói tiếng của chúng ta.
Ban đầu tôi hoàn toàn không hiểu du học là gì, tôi không biết dùng điện thoại như thế nào, cũng không quan tâm đến những chuyện lớn lao khác.
Trước đây kiến thức của tôi quá hạn hẹp, tôi chỉ biết ngồi xe kéo mỗi ngày, đúng giờ đúng điểm đến ngõ nhỏ ăn bánh bao mà thôi.
34.
Người Nhật... Chúng tôi bị người Nhật bắt cóc.
Họ xâm chiếm đất nước chúng tôi, làm xằng làm bậy, không biết lễ nghĩa.
35.
Vậy rốt cuộc Giang Lễ đã đi đâu?
Anh ấy có chết hay chưa?
Chúng tôi sẽ bị đưa đi đâu?
Chúng tôi còn có thể trở lại mảnh đất này không?
36.
Lúc ngồi trên xe của người Nhật, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra hình ảnh của mình sau khi chết.
37.
Sau đó tôi chỉ nhớ có người đến cứu chúng tôi.
Tiếng súng bên ngoài vang dội, chúng tôi chạy tán loạn trên những con phố Thượng Hải vốn dĩ đã từng phồn hoa, người đông quá, chật chội quá, tôi và họ bị lạc nhau.
Hình như tôi bị người ta đâm trúng rồi ngất đi, xung quanh ồn ào quá, tôi cảm thấy mình sắp chết rồi.
38.
Tôi không phải bị đâm ngất, hình như tôi đã bị trúng một phát đạn, nhưng lại không cảm thấy đau, tuy nhiên máu cứ tuôn ra khỏi cơ thể.
39.
Thôi kệ, chết thì chết vậy, tôi cũng chẳng vướng bận gì, cha không thương, mẹ không yêu, lấy Giang Lễ cũng chẳng được sủng ái.
Chưa từng quan hệ, không con cái, cuộc đời trải qua ít chuyện, có chết cũng chẳng phải lo sẽ có người khóc thương cho mình.
Thôi vậy, mí mắt tôi nặng trĩu rồi khép lại, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
40.
Tôi nằm mơ, trong mơ bến Thượng Hải có một trận tuyết lớn.
Tôi đứng giữa tuyết, chẳng mấy chốc quân Nhật ập đến, họ giết người không ghê tay,
máu nhuộm đỏ cả con phố.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét vang lên không ngớt, lúc này tôi mới nhận ra mình hoàn toàn bất lực.
Hỗn loạn, đường phố vô cùng hỗn loạn, Thượng Hải vô cùng hỗn loạn, những cảnh sát từng bảo vệ dân lành giờ lại trở thành tay sai cho giặc, không ngờ họ lại cùng kẻ thù sát hại đồng bào của mình, ngay cả binh lính quân thống nhất cũng đồng ý hợp tác với chúng.
41.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy tuyết...
42.
Hôm nay là tròn một tháng tôi được Hứa Tri Ngôn cứu.
Vết thương do đạn bắn của tôi đã gần như khỏi hẳn nên có thể xuống giường đi lại tự do.
Hứa Tri Ngôn nói tôi mạng lớn, thực ra tôi cũng nghĩ vậy.
43.
Hứa Tri Ngôn là giáo sư trường Đại học Giang Châu, một thành viên của tổ chức Thuận Hoa.
Anh ấy đã bí mật cứu được rất nhiều người khỏi tay người Nhật, đối với tôi, anh ấy là người rất đáng khâm phục.
44.
Hôm đó, tôi nhờ Hứa Tri Ngôn điều tra tin tức về vợ cả và mấy người vợ lẽ khác.
Vợ hai bị lũ súc sinh đó đưa sang Nhật, hiện giờ vẫn mất tích.
Khi Giang Lễ đến cứu chỉ còn lại vợ cả trong phòng thẩm vấn.
Vì mất liên lạc quá lâu, nên rất khó tìm vợ ba và vợ tư, hơn nữa cũng không có ảnh của hai người họ nên càng khó hơn.
45.
Thành thật mà nói, người Nhật đúng là lũ súc sinh, chúng khiến bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa.
Khi tôi nói với Hứa Tri Ngôn rằng tôi cũng muốn làm "cách mạng", anh ấy sững người, có lẽ anh ấy không ngờ rằng một tiểu thư yểu điệu mềm yếu như tôi lại nói ra câu như vậy.
46.
Đêm đêm chúng tôi ngồi trong sân, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng súng vang lên văng vẳng từ phía xa.
Từ khi người Nhật đến Thượng Hải, hầu như lúc nào trong lòng mọi người cũng không yên.
Thậm chí họ có thể đột nhiên xông vào nhà lục soát, đúng là bậy bạ, đúng là vô lễ, sau này tôi nghe Hứa Tri Ngôn nói một câu gọi là quỷ tử.
47.
Quỷ tử.
Tiểu quỷ tử.
Tiểu Nhật Bản quỷ tử.
Cẩu nhật đích tiểu Nhật Bản quỷ tử.
48.
Hình như ý của anh ấy là gọi bọn chúng như vậy.
Không ngờ những lời này được nói ra từ miệng một tiểu thư như tôi nói ra, lại chẳng có chút gì khác lạ.
49.
Hứa Tri Ngôn cử tôi đến Trùng Khánh.
Tổ chức Thuận Hoa ra đời ở Trùng Khánh,
anh ấy đồng ý cho tôi tham gia cách mạng.
Tất nhiên lúc đầu anh ấy rất thận trọng với tôi, sau đó tôi từng bước vượt qua thử thách,
còn cùng anh ấy đến nhà hàng Anh Mộc của quỷ tử lấy tin tức, cung cấp manh mối quan trọng cho đồng chí, bấy giờ anh ấy mới đồng ý cho tôi gia nhập.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận