125.
Youzi nhìn thấy tôi vui mừng khôn xiết, cô ấy nũng nịu nói:
“Cô giáo Hứa, buổi học cuối cùng có thể thoải mái một chút được không ạ?”
Tôi búng nhẹ vào mũi cô ấy, mắng yêu rằng cô ấy ham chơi.
Từ lời kể của Youzi, tôi biết được Masuda Jiro đối xử với Morimura Sachiko rất tốt.
Kể từ khi cô ấy đến Thượng Hải, Masuda Jiro còn đặc biệt mời một đầu bếp biết nấu món Trung Quốc về nhà, hoàn toàn không giống như một kẻ thường xuyên đánh đập cô ấy.
126.
Hôm nay, Morimura Sachiko và Masuda Jiro đã đi đến phòng thí nghiệm ở ngoại ô.
Tôi đoán có thể người Nhật lại đang âm mưu điều gì đó.
127.
Hứa Tri Ngôn lại đăng một bài viết mang tên “Loạn Thế Phù Sinh”, một lần nữa gây nên làn sóng lớn.
Người Nhật không dám động đến anh ấy, vì những người ngưỡng mộ anh ấy đều là học sinh, công nhân và dân thường.
Nếu có người dẫn đầu hy sinh, sẽ có hàng ngàn người khác đứng lên.
Ngược lại, có rất nhiều lần Masuda Jiro muốn kết thân với Hứa Tri Ngôn, nhưng tất nhiên, anh ấy chẳng thèm để ý đến hắn.
128.
Bức điện tín nhận được hôm qua cho biết đồng chí mới có biệt danh là “Ve Sầu”, từng là người của phòng tình báo hội Thuận Hoa.
Địa điểm liên lạc lần này là phòng 308, khách sạn Nghênh Xuân.
129.
Tôi và Hứa Tri Ngôn giả làm vợ chồng, xách vali và đến đó từ sớm.
130.
Chúng tôi lên lầu, Hứa Tri Ngôn dặn tôi đừng căng thẳng.
Đồng chí cũ đã ra đi, đồng chí mới sẽ đến.
Tôi đã đoán vô số lần, không biết “Ve Sầu” sẽ là người như thế nào.
131.
Khi mở cửa, một bóng lưng quen mà lạ xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi không kìm được cảm xúc, nắm chặt vạt áo Hứa Tri Ngôn, sợ rằng khi cô ấy quay lại, sẽ không phải là người tôi mong đợi.
132.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng lên người cô ấy, như thể có ai đó đến để cứu rỗi chúng tôi khỏi bóng tối.
133.
“Chào đồng chí, Tôi là Trần Sơ Vận, thuộc phòng tình báo số 2 của hội Thuận Hoa.
Hiện đang hoạt động ngầm tại Thượng Hải với danh nghĩa ký giả, biệt danh là ‘Ve Sầu’.”
134.
Đúng là cô ấy!
Trần Sơ Vận!
Là vợ ba.
Là ký giả Trần.
Là đồng chí mới.
135.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc khi gặp lại cô ấy.
Hứa Tri Ngôn nói với tôi, từ lâu anh ấy đã nghi ngờ ký giả Trần là người của chúng ta, sau khi bài “Loạn Thế Phù Sinh” được đăng, anh ấy càng thêm khẳng định điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-c-u-m-ng&chuong=7]
136.
“Này! Hai năm không gặp, cô đứng ngẩn ra làm gì vậy, không mau lại đây ôm một cái đi?”
Tôi chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, khóc không ngừng.
“Trần Sơ Vận, cô đáng ghét lắm, rõ ràng cô biết tôi sống ở nhà Hứa Tri Ngôn, sao cô không đến gặp tôi!”
“Thời cơ chưa đến, cứu nước mới là chuyện quan trọng nhất mà.”
Tôi như tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời mình, ngày xưa chúng tôi đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng đánh bài, nấu ăn, tám chuyện trong phủ nhà họ Giang.
Không thể tưởng tượng được chúng tôi lại có ngày đoàn tụ, ai cũng nghĩ đối phương đã chết dưới họng súng, đều nghĩ hai năm trước là lần gặp cuối cùng.
Thực ra tôi cũng nghĩ đến Giang Lễ, nhưng tôi không dám nghĩ đến chuyện anh ấy đã chết.
137.
Hứa Tri Ngôn như thường lệ, bảo tôi phải bình tĩnh lại.
Trong thời loạn lạc này, không nơi nào có thể ở lâu được.
138.
Khi Trần Sơ Vận biết chuyện tôi tha cho Morimura Sachiko, cô ấy đã mắng tôi rất nhiều lần là tôi ngốc quá.
Tôi đã bàn với cô ấy, nhờ cô ấy cho tôi mượn một số đồng chí, chỉ cần phục kích tại nhà máy bỏ hoang vào lúc 8 giờ tối ngày 15 tháng 9 là được.
“Cô định làm gì?”
Hứa Tri Ngôn lên tiếng hỏi.
Anh ấy tỏ ra lo lắng, dặn dì tôi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.
Tôi bảo mình sẽ không như vậy đâu.
139.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe, sau khi bàn bạc, mọi người đều thấy kế hoạch này khả thi.
140.
Hôm sau, Morimura Sachiko mời tôi đến quán cà phê, tôi nói với cô ấy rằng Giang Lễ đã hy sinh.
Phản ứng của cô ấy khá lớn, điều này khiến tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Đầu tháng 11 là sinh nhật của Youzi, Morimura Sachiko đặc biệt thay mặt cô bé đó đến mời tôi.
141.
Sau khi cảm ơn cô ấy, tôi vô tình tiết lộ rằng người của hội Thuận Hoa sẽ thực hiện nhiệm vụ vào “8 giờ tối ngày 15 tháng 9”, nhiệm vụ của họ là bí mật chuyển số vũ khí đó đến nhà máy bỏ hoang để thiêu hủy.
142.
Nghe xong, ánh mắt của Morimura Sachiko sáng lên, khóe miệng cô ấy không kiềm được mà nhếch lên.
143.
Tôi rất mong chờ đến ngày 15 tháng 9, để xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
144.
8 giờ tối, ngày 15 tháng 9.
Các đồng chí của hội Thuận Hoa đã phục kích gần nhà máy, chuẩn bị đánh úp chúng.
145.
Quả nhiên, lính Nhật đã đến, nhưng Masuda Jiro không xuất hiện. Người đến chỉ có Morimura Sachiko và một nhóm lính.
Có vẻ như Morimura Sachiko đã tự ý hành động.
146.
Sau khi họ xuống xe, có khoảng hơn một trăm người.
Tôi nấp trên nóc nhà máy, nhắm thẳng vào đầu Morimura Sachiko.
Lần này tôi tuyệt đối không được mềm lòng.
Ba.
Hai.
Một.
...
147.
Tôi bóp cò, nhưng không trúng.
Morimura Sachiko rất thông minh, cô ấy lại nhìn thấy tôi.
Khi cô ấy né đạn thì chân bị trúng một phát súng, sau đó cô ấy lập tức chui lên xe, hét lớn với tài xế phụ.
Đáng tiếc là cô ấy đã thoát được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận