3
Hôm đó trời mưa, người đặt đồ ăn cũng nhiều hơn. Tôi cưỡi chiếc xe máy vàng rong ruổi khắp nơi thì nhận được điện thoại của cố vấn học tập.
“Chị là chị gái của Trình Hạ Thiên phải không? Cô ấy vừa đánh nhau với bạn học.”
Em gái tôi đánh nhau? Tôi không thể tin nổi.
Nó ngoan hiền như vậy, từ bé đến lớn chưa từng to tiếng với ai.
Hồi nhỏ, có thằng con trai ngồi bàn sau lấy bật lửa đốt tóc nó, nó cũng không dám mách thầy cô.
Tôi vội vàng tăng tốc phóng xe đến trường nó.
Mưa lớn làm đường trơn trượt, tôi ngã một cú, đầu gối trầy xước, nhưng chẳng buồn để ý, chỉ dựng xe lên rồi tiếp tục lao đi.
Đến nơi, tôi thấy em gái đứng nép trong góc phòng làm việc của cố vấn.
Nó mím môi, nước mắt chẳng rơi, chỉ lặng lẽ nhìn ba cô gái đang đứng trước mặt thầy.
Ba cô gái ấy ăn mặc rất đẹp, nhìn là biết con cái nhà giàu thành phố.
Bọn họ tíu tít kể lể tội trạng của em tôi.
“Nó chẳng bao giờ tham gia tiệc phòng ký túc, sống khép kín lắm. Bọn em nói chuyện với nó, nó cũng chẳng thèm đáp lại. Hỏi nó thích ngôi sao nào, nó cũng im re.”
“Sáng nào cũng dậy lúc bảy giờ, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn em.”
“Ký túc bọn em định góp tiền mua điều hòa, vậy mà nó nói không có tiền. Thời buổi này ai mà không bỏ nổi mấy trăm tệ chứ?”
Cố vấn học tập là một thầy giáo trẻ, bị ba nữ sinh vây quanh thì bối rối đẩy gọng kính, ấp úng nói: “Nhưng mà… mấy em cũng không thể nhốt Trình Hạ Thiên ngoài cửa cả đêm được.”
Nhốt em tôi ngoài ký túc cả đêm?
Tôi lập tức nắm bắt trọng điểm, trừng mắt nhìn ba cô gái kia.
Cô gái đứng đầu có bộ móng tay sơn hồng, còn dán hình gấu trắng nhỏ xinh xắn. Cô ta chớp mắt, giọng ngây thơ: “Bọn em ngủ rồi, ai nghe thấy nó gõ cửa đâu.”
Em tôi vẫn đứng trong góc, vừa nhìn thấy tôi, nước mắt mới lăn dài.
Nó từ bé đã vậy, không ai bênh vực thì sẽ chẳng cảm thấy tủi thân.
Chỉ khi thấy chị gái thương yêu mình, sự uất ức mới dâng trào.
Mắt đỏ hoe, nó nói: “Xin lỗi, chị ơi, lại để chị lo lắng rồi.”
Tôi lau nước mắt cho nó, đáp: “Không phải em gây chuyện, mà là có kẻ bắt nạt em.”
Tôi giận sôi, sải bước đến trước bàn, mạnh tay ném chiếc mũ bảo hiểm vàng xuống, rồi gầm lên với cố vấn.
“Thầy làm giáo viên kiểu gì thế? Chúng nó nhốt em tôi bên ngoài cả đêm, thầy không xử lý?”
“Bọn họ cũng không cố ý, chỉ là không nghe thấy thôi mà…” Cố vấn lảng tránh, giọng càng lúc càng nhỏ.
Ba cô gái kia giật mình, xúm lại thì thầm với nhau.
“Đồ chanh chua.”
“Người tầng lớp thấp, đúng là kém văn hóa.”
“Đáng sợ quá, cả đời tôi chưa gặp loại người này.”
Bọn họ là tiểu thư thành phố, lịch sự tao nhã. Còn tôi là dân quê, là đàn bà chanh chua.
Tôi chẳng bận tâm, tôi chỉ không muốn em gái bị bắt nạt.
Tôi nói: “Tôi không cần biết. Tôi đưa em tôi đến đây lành lặn, bọn cô lại nhốt nó ngoài trời cả đêm. Hôm nay nhất định phải có câu trả lời rõ ràng.”
Cố vấn vừa khuyên tôi vừa cố gắng xoa dịu tình hình, nhưng tôi không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, cô gái có bộ móng hình gấu trắng nổi cáu.
Cô ta hùng hổ bước đến, lớn giọng: “Một bàn tay vỗ không kêu, ai cũng không ưa Trình Hạ Thiên, chẳng lẽ không phải do chính nó có vấn đề?”
Em gái tôi, một đứa hiền lành đến mức con gà chết cũng khóc ba ngày.
Nó thì có thể sai cái gì?
Cơn giận của tôi bùng lên, đầu óc nóng bừng, vung tay tát thẳng vào mặt con bé kia.
Nhưng tôi không ngờ rằng…
Cái tát ấy, đã hủy hoại nửa đời sau của tôi và em gái.
4
Cô gái kia vừa khóc vừa làm ầm lên, nhưng tôi chẳng buồn để ý.
Tôi ép giáo viên phụ trách phải đổi ký túc xá cho em gái mình. Sau một hồi đôi co, giáo viên cuối cùng cũng đồng ý. Tôi dặn dò em vài câu rồi mới rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-m-t-m-a-ng&chuong=2]
Đến lúc về đến nhà, tôi mới phát hiện đầu gối mình đã chảy rất nhiều máu, vệt máu thấm đẫm vào quần.
Vết thương dính chặt vào lớp vải, lúc bóc ra, cơn đau nhói buốt đến mức răng tôi va lập cập vào nhau. Tôi tùy tiện đổ chút cồn lên, bôi thuốc rồi nằm vật ra ngủ.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Nơi tôi ở là một khu ổ chuột trong thành phố, tiền thuê mỗi tháng chỉ ba trăm tệ, đối diện là nhà chủ trọ, tôi cứ tưởng chắc họ gọi. Nhưng khi mở cửa ra, trước mắt tôi lại là ba gã đàn ông.
Chúng nhanh chóng bịt miệng, khống chế tôi.
Mùi cồn y tế nồng nặc xộc vào mũi, ngay sau đó, bóng tối ập đến.
Khi tôi tỉnh lại, mình đang ở trong một kho hàng bẩn thỉu, xung quanh toàn là máy móc phủ đầy bụi và đống đồ linh tinh lộn xộn.
Trước mặt tôi là một người đàn ông, anh ta ngồi vắt chéo chân, cổ áo mở rộng để lộ lồng ngực. Hàng lông mày kiếm sắc bén nhếch lên cao, bên lông mày trái còn có một vết sẹo nhỏ.
Anh ta cười nhạt, giọng điệu thong dong: “Trình Đông Đông, cô đánh bạn gái tôi à? Cô có biết tôi là ai không?”
Lúc đó tôi không biết anh ta là ai, nên vẫn cố mạnh miệng: “Đánh thì sao? Có giỏi thì đánh lại tôi đi?”
Tôi không ngờ, người trước mặt chính là kẻ giàu có và quyền lực nhất Thượng Thành — Lương Giao.
Bạn gái anh ta, anh ta cũng chẳng yêu thích gì mấy. Anh ta chỉ đơn giản là muốn tìm một kẻ để trút giận. Và kẻ đó, không may lại là tôi.
Hôm đó, anh ta hỏi tôi: “Cô dùng tay nào đánh Tiểu Hùng?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh ta đã nhấc chân, giẫm mạnh xuống bàn tay tôi.
Cơn đau nhói buốt xuyên thẳng lên óc, tôi hét lên một tiếng.
Anh ta phì phèo điếu thuốc, thản nhiên quan sát tôi co rúm người lại. Bàn chân không hề nương tình, từng chút một nghiền nát mu bàn tay tôi.
Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, không van xin.
“Có khí phách đấy.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, rồi bất chợt dập điếu thuốc lên trán tôi.
“Xèo” một tiếng, làn da thịt như bị đốt cháy. Cơn đau bỏng rát bùng lên, tôi suýt lăn lộn dưới đất.
“Cô gan lắm, không biết em gái cô có cứng cỏi được như cô không nhỉ?”
Vừa dứt lời, tôi lập tức hoảng loạn.
Em gái tôi sợ đau, còn tôi thì không.
Tôi không thể để nó chịu khổ.
Tất cả là do tôi lỗ mãng, tại sao tôi lại ra tay đánh người?
Tôi run rẩy quỳ xuống, đập đầu liên tục xuống nền đất bẩn thỉu.
“Anh… là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Xin anh đừng động đến em gái tôi, tất cả là lỗi của tôi!”
Trán tôi đập đến rách da, máu chảy ròng ròng xuống mặt, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Tôi phải bảo vệ em gái.
“Được thôi, tôi sẽ không động đến nó.”
Anh ta kéo tôi đứng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười giảo hoạt.
“Nhưng tôi vẫn chưa hả giận đâu.”
Anh ta vỗ tay một cái, ba gã đàn ông phía sau lập tức vây quanh tôi.
Hôm đó, tôi không nhớ mình đã sống sót kiểu gì.
Tôi chỉ nhớ mình đã khóc.
Nhớ mình giống như một con cá bị đặt lên thớt, đau đớn giãy giụa.
Nhớ mình bị đánh đến mức máu mũi chảy ròng ròng, ban đầu còn ngửi được mùi máu tanh, sau đó ngay cả mùi vị cũng mất đi.
Bị giày da giẫm nát bàn tay... tôi không khóc.
Bị túm tóc tát liên tục... tôi không khóc.
Bị bẻ ngoặt cánh tay ra sau... tôi vẫn không khóc.
Lương Giao mất hứng, anh ta phất tay một cách thờ ơ:
“Nhàm chán quá, chẳng biết khóc, mang em gái nó đến đây, dạy dỗ chung đi.”
Chỉ trong nháy mắt, tôi bật khóc.
Nước mắt lẫn với máu rơi xuống đất, tôi ôm chặt lấy chân anh ta, giọng nghẹn ngào, van xin: “Xin lỗi, tôi sai rồi… Tôi cầu xin anh, đừng động đến em gái tôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận