7
Sau khi em mất, tôi sốt cao liên tục.
Lương Giao gọi bác sĩ riêng đến tiêm thuốc cho tôi.
Anh ta ôm tôi, cơ thể tôi nóng như thiêu đốt.
"Trình Đông Đông, tôi không cho phép cô chết. Cô còn phải ở bên tôi."
Tôi không muốn uống thuốc, lén giấu vào tay rồi ném xuống gầm giường.
Tôi ghét thế giới này.
Tôi ghét Lương Giao.
Tôi căm hận những kẻ giàu có, tùy tiện chà đạp người khác.
Khi tôi muốn chết, anh ta hỏi tôi: "Cô không muốn báo thù sao?"
Chân mày anh ta cau lại.
Anh ta nói: "Cô chẳng phải rất có cốt khí sao? Em gái cô chết rồi, cô không muốn báo thù à?"
Một câu nói ấy kéo tôi trở lại.
Báo thù.
Báo thù.
Em tôi chết bởi ba người.
Người đầu tiên, là gấu trắng.
Lương Giao lau nước mắt trên mặt tôi, giọng nói dịu dàng chưa từng có:
"Đông Đông, theo tôi đi, tôi giúp cô báo thù."
Không biết từ khi nào, anh ta không còn gọi tôi là 'chó' nữa.
Không còn nhục mạ tôi nữa.
Anh ta gọi tôi là Đông Đông.
Anh ta muốn tôi ở bên anh ta.
Lời này không phải câu hỏi.
Bởi vì anh ta chưa bao giờ cần câu trả lời của tôi.
Anh ta muốn gì, chính là như thế.
Lương Giao nói: "Đông Đông, từ nay về sau, cô phải đối xử với tôi như cách cô đối xử với em gái mình."
Anh ta ôm lấy tôi, liên tục nhấn mạnh hai chữ: "Gia đình."
Lương Giao không có gia đình.
Từ nhỏ anh ta đã biết, mình có rất nhiều anh em.
Chỉ có người giống cha nhất, mới được đưa về làm con chính thức của nhà họ Lương.
Mẹ của anh ta rất nghiêm khắc.
Đi sai một bước, anh ta sẽ bị nhốt vào căn phòng tối.
"Bố cậu đâu có bước nhanh như thế!"
Đi nhanh, liền bị roi đánh vào bắp chân.
Đau thì phải sửa.
Lương Giao nuôi rất nhiều chó.
Từ nhỏ anh ta đã biết sai khiến chúng cắn những người anh em của mình.
Nhưng đến khi bị giết, lũ chó đáng lẽ phải trung thành ấy lại bỏ chạy.
Mẹ ruột anh ta, người đã nuôi nấng anh ta từ bé, nhảy cửa sổ chạy trốn.
Trước khi đi, bà ta còn trách móc:
"Biết thế này vô dụng, đã chẳng phí công nuôi dạy."
Đêm hôm đó, sau khi trận giết chóc kết thúc, Lương Giao còn sống.
Anh ta được đưa về nhà họ Lương.
Trở thành người thừa kế duy nhất.
Cha anh ta qua đời vì đau tim, anh ta lên làm gia chủ.
Con chó ngao Tây Tạng anh ta yêu thích nhất, rốt cuộc cũng không chịu phục tùng.
Lương Giao giết nó.
Từ đó về sau, anh ta không nuôi chó nữa.
Anh ta nói: "Chó thì vẫn là chó, đáng tiếc, nó không chọn tôi."
Nói xong, anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy nguy hiểm: "Trình Đông Đông, cô nói xem?"
8
Lương Giao làm việc dứt khoát, anh ta đưa Tiểu Bạch Hùng đến nhà kho tôi từng bị giam giữ.
Những kẻ trói Tiểu Bạch Hùng không phải ba người từng bắt tôi.
Tôi hỏi Lương Giao bọn họ đâu, anh ta lạnh lùng nói: "Tiễn đi rồi."
Tôi biết tay anh ta không sạch.
Tiểu Bạch Hùng bẩn thỉu, bộ móng dài sơn hồng đã gãy, ngón tay rỉ máu, rõ ràng đã bị hành hạ.
Cô ta khóc thảm thiết, liên tục cầu xin tha thứ, gọi tên Lương Giao, mong anh ta nể tình xưa mà buông tha.
Nhưng Lương Giao làm như không nghe thấy, anh ta ra lệnh tiếp tục.
Tôi mới biết, hóa ra có rất nhiều cách để tra tấn con người.
Nhét vào bao tải treo lên, sau đó đeo găng đấm bốc đánh tới tấp.
Lúc đầu còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, sau đó chỉ còn im lặng.
Tay tôi run bần bật.
Lương Giao ngậm điếu thuốc, hờ hững hỏi: "Muốn thử đánh không?"
Tôi lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. Tôi sợ hãi đến cùng cực.
Tiểu Bạch Hùng không phải người thường như tôi. Cô ta là tiểu thư nhà giàu, nhưng cũng chẳng thể thoát khỏi tay Lương Giao.
Anh ta muốn ra tay, thì chẳng ai cản được.
Thành phố Thượng nằm sát biên giới, xa trung tâm, và họ Lương là vua đất này.
Thấy tôi sợ đến phát khóc, Lương Giao cười lớn, ôm tôi vào lòng:
"Xem em sợ kìa, Đông Đông nhát gan quá. Là phụ nữ của tôi, gan phải to lên một chút."
Đêm đó, tôi gặp ác mộng suốt cả đêm.
Tôi nhận ra một điều: Lương Giao không phải con người.
Tôi có thể thắng anh ta không?
Anh ta cố tình đưa tôi đến đây, cố tình để tôi chứng kiến, cố tình dọa tôi.
Anh ta muốn dùng nỗi sợ để trói buộc tôi.
Tôi phải bình tĩnh, tôi phải nhẫn nhịn.
Tôi ở bên Lương Giao hơn một năm, nhưng gần đây anh ta mới bắt đầu đối tốt với tôi.
Tôi biết tay anh ta nhuốm máu, nhưng tôi chưa có bằng chứng.
Giờ chưa phải lúc đối đầu với anh ta.
Chỉ có một chữ…đợi.
Tôi phải ẩn mình, như một con vật vô hại, phơi bụng mềm mặc cho anh ta xoa, rồi nhân lúc anh ta sơ hở, cắn một cú chí mạng.
Tôi chỉ có một cơ hội.
Để tung một đòn kết liễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-m-t-m-a-ng&chuong=4]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận