5
Một kẻ như Lương Giao, bình thường tôi vốn chẳng có cơ hội chạm mặt. Gia tộc anh ta thế lực chồng chất, ở Thượng Thành là kẻ nói một không ai dám nói hai.
Anh ta muốn chơi đùa tôi, không ai có thể cứu.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến cảnh sát. Nhưng ngay khi tôi vừa đặt chân đến đồn, Lương Giao đã gửi thẳng cho tôi bức ảnh của em gái.
Anh ta bóp chặt cổ tôi, giọng nói nhàn nhạt, lạnh đến tận xương:
“Khi nào chán, tôi sẽ tự thả cô đi.”
Người có tiền luôn có nhiều trò tiêu khiển.
Anh ta xem tôi như một món đồ chơi mới, háo hức mang ra khoe khoang với kẻ khác.
Ban đầu, tôi còn cứng rắn, còn dám phản kháng. Nhưng anh ta chỉ mất chút thời gian đã khiến tôi khuất phục.
Anh ta nhấn đầu tôi xuống bồn nước suốt năm phút.
Anh ta nhốt tôi vào lồng sắt suốt ba ngày, bỏ đói, rồi ném vào đó một con gà sống.
Có phải mọi người nghĩ tôi sẽ cắn răng chịu đựng, kiên cường chống lại cường quyền?
Thật đáng tiếc, tôi không vĩ đại đến vậy.
Tôi đã học cách cúi đầu.
Chỉ có khuất phục, tôi mới giữ được mạng.
Lòng tự tôn ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-m-t-m-a-ng&chuong=3]
Tôi đã vứt nó đi từ ngày phát tờ rơi ngoài đường, cầu xin người ta để lại số điện thoại.
Thấy tôi đã biết điều, Lương Giao cũng ngừng hành hạ.
Tôi đã nhẫn nhịn được. Mỗi đêm, tôi ngước nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, lặng lẽ tính toán xem đến bao giờ mình có thể chết.
Chỉ cần em gái tôi có thể hoàn thành đại học, tôi có thể chết.
Bởi vì bị Lương Giao kiểm soát, tôi không thể tiếp tục giao đồ ăn kiếm tiền nữa. Tôi cũng không dám để em gái biết tình cảnh của mình, thế nên đành hạ mình xin anh ta một ít tiền.
Anh ta siết cằm tôi, ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt:
“Biết cầu xin rồi à? Muốn gì thì phải trả giá.”
Hôm đó, anh ta uống say, còn tôi… đã bán rẻ chính mình.
Cũng từ ngày đó, tôi không còn phải ngủ trong lồng chó nữa.
Lương Giao bắt đầu ôm tôi mỗi đêm, dùng lược chải tóc cho tôi như đang chải lông cho một con thú cưng.
Anh ta cười nhạt: “Cô thật giống con chó ngao Tây Tạng hồi nhỏ của tôi…”
6
Tôi che giấu rất giỏi.
Những chuyện tôi bị Lương Giao hành hạ, chuyện tôi đánh mất lòng tự tôn, không ai biết cả.
Trước một giây còn bị anh ta túm tóc giày vò, giây sau tôi vẫn có thể nở nụ cười, gọi video hỏi em gái sống thế nào.
Em nói với tôi rằng mọi thứ đều ổn, bạn cùng phòng đối xử rất tốt, bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi tin em, tôi thực sự đã tin.
Nhưng sau này, em gái tôi nhảy lầu.
Lúc ấy tôi mới biết, con bé gấu trắng đó không buông tha cho em.
Nó nói mất tiền, rồi dựng chuyện em tôi là kẻ trộm.
Một xấp tiền được tìm thấy ngay dưới giường em trong ký túc xá.
Cả lớp nữ sinh bắt đầu xa lánh em.
Cả một lớp con gái.
Không ai nói chuyện với em.
Mỗi lần lên lớp, sách của em đặt ở bàn đầu đều bị ném ra tận hàng cuối.
Làm bài tập nhóm, không ai chịu cùng em chung đội.
Mỗi ngày, em đều gắng gượng chịu đựng.
Em không muốn nói với tôi, không muốn gây rắc rối cho tôi.
Bởi vì trước kia, tôi đã từng dặn em: "Chúng ta không còn ba mẹ nữa, không thể gây rắc rối, sẽ chẳng ai giúp ta thu dọn hậu quả đâu."
Em luôn nghe lời tôi nhất.
Em yêu tôi nhất.
Rồi, gấu trắng gửi video tôi bị làm nhục cho em gái tôi.
Nó nói: “Nhìn này, Trình Hạ Thiên, đây là chị mày đấy. Chị mày là một con…”
Nó bĩu môi, nói ra một chữ.
Đó là lần đầu tiên em gái tôi nổi điên, em lao vào đánh gấu trắng như một kẻ mất trí.
Gấu trắng nói: "Anh Lương bảo, chị mày ngang bướng lắm, nhưng chỉ cần nhắc đến mày là mềm nhũn ngay."
Em gái tôi, một đứa thông minh đến thế, chỉ mất một giây đã hiểu ra tất cả.
Rồi em nhảy xuống từ tầng 16.
Tầng 16.
Tôi nhớ em từng chỉ vào những tòa nhà cao tầng, nói với tôi: “Chị, sau này em sẽ mua nhà cao tầng, cho chị ở cùng."
Tôi ôm em cười: "Vậy chị trông cậy vào em rồi."
Nhưng em không chút do dự, nhảy xuống.
Trước khi đi, em nhắn tin cho tôi.
"Chị, em không thể làm gánh nặng cho chị nữa."
Khi nhận được tin ấy, tôi phát điên.
Nhà trường nói em gái tôi bị trầm cảm, nhẹ nhàng phủi sạch mọi chuyện.
Tôi quỳ trước cổng trường, giăng biểu ngữ trắng.
Lương Giao kéo tôi đi, nói: "Đừng làm mất mặt tôi ngoài này."
Lúc ấy, anh ta vẫn chưa để tâm.
Anh ta nói: "Em gái cô chết rồi, vậy thì ngoan ngoãn mà ở bên tôi đi."
Cơn giận trong tôi bùng nổ.
Lần đầu tiên, tôi lao vào cắn Lương Giao thật mạnh.
Anh ta đau, đạp tôi văng sang một bên.
Tôi nằm trên đất, khóc đến rã rời.
Lương Giao sợ tôi hóa điên, cúi xuống dỗ dành: "Người chết không thể sống lại, cô phải nhìn về phía trước."
Để trấn an tôi, anh ta bắt đầu điều tra.
Là gấu trắng làm.
Là do Lương Giao đưa video của tôi cho nó.
Vì vậy, nó mới có thể gửi cho em gái tôi xem.
Lương Giao tìm người trừng trị gấu trắng.
Nhưng có ích gì không?
Em gái tôi...
Người từng ăn một miếng gà cũng phải chia cho tôi một nửa.
Người vì không muốn làm phiền tôi, học ngành công nghệ thông tin mà không dám mua máy tính, ngày ngày ra thư viện dùng máy công cộng.
Người mùa hè nói dối rằng ở lại trường học, nhưng thực chất là đi làm thêm.
Em gái tôi chết rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận