11
Năm thứ ba bên cạnh Lương Giao, anh ta nâng chân tôi lên, cẩn thận sơn móng tay cho tôi.
Anh ta thu lại vẻ dữ tợn, cúi mắt cười, trông có vài phần dịu dàng.
Chạm vào lớp chai sần dưới lòng bàn chân tôi, anh ta cau mày đầy khó chịu: "Nuôi ba năm rồi mà vẫn chưa mềm ra."
Tôi đá nhẹ anh ta một cái, anh ta cũng không giận.
Lương Giao vừa sơn móng tay, vừa nói: "Tôi định để em quản một số sản nghiệp. Mai theo tôi vào thư phòng ký vài hợp đồng."
Tôi hơi đờ người.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi, anh ta cười khẽ, vết sẹo đứt mày hơi nhướng lên:
"Sao thế? Vui quá đến mức nói không ra lời à?"
Không phải vì vui mừng, mà vì tôi cuối cùng cũng có cơ hội vào thư phòng.
Thư phòng là nơi Lương Giao thường tiếp khách, cũng là nơi anh ta bàn chuyện với trùm ma túy.
Bằng chứng phạm tội của anh ta, có lẽ đều ở trong đó.
Lần đầu tiên bước vào thư phòng, tôi cẩn thận quan sát từng góc một.
Có một két sắt trong phòng.
Lương Giao mở ra, lấy ra một chồng hợp đồng. Đó là chứng nhận tài sản của anh ta.
Nhìn thấy tôi cứ dán mắt vào két sắt, anh ta nhướng mày cười: "Không ngờ tôi giàu thế đúng không?"
Anh ta tiện tay đưa cho tôi mấy tập tài liệu: "Chọn đi, thích cái nào thì lấy cái đó."
Tôi nhìn anh ta, dõng dạc đáp: "Tôi lấy hết."
Tôi tưởng anh ta sẽ nhíu mày, nhưng anh ta chỉ cưng chiều nhéo má tôi, cười nói:
"Đúng là đồ mê tiền."
Rồi nhét bút vào tay tôi, bảo tôi ký tên.
Trong lúc ký, anh ta nhận điện thoại, rời khỏi thư phòng.
Mà két sắt vẫn chưa khóa.
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, tôi có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Trên tường, chiếc đồng hồ cổ chậm rãi điểm chuông.
Đây có thể là một cái bẫy.
Lương Giao không thể nào bất cẩn như vậy.
Anh ta luôn biết tôi hận anh ta.
Nhưng... chỉ có một cơ hội.
Nếu lấy được bằng chứng, tôi có thể tìm cách đưa nó cho cảnh sát.
Làm sao đây?
Mạo hiểm hay không?
Két sắt mở hé, như con quỷ dữ đang dụ dỗ tôi.
Tôi hiểu Lương Giao, anh ta quá tinh ranh.
Tôi không thể động vào.
Tôi kiềm chế ham muốn, liếc mắt nhìn bên trong.
Tầng hai chứa tài liệu và vài món trang sức.
Tầng ba thì khác, trên đó có một chiếc hộp nhung đỏ.
Tôi chưa kịp nhìn kỹ thì giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: "Đông Đông."
Tôi vờ như không để ý, hỏi: "Anh chưa khóa két sắt. Tầng ba là gì thế?"
Lương Giao bật cười, mở két trước mặt tôi, lấy hộp nhung đỏ ra.
Bên trong, chỉ có một bông hồng làm từ giấy ăn.
Tôi ngỡ ngàng.
Đó là món quà sinh nhật năm thứ hai tôi tùy tiện gấp cho anh ta.
Tôi vô thức lẩm bẩm: "Anh vẫn giữ à?"
Lương Giao thở dài: "Đây là món quà đầu tiên em tặng tôi."
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng nói…
"Trình Đông Đông, em có thai rồi."
12
Tôi mang thai rồi.
Đây là chuyện kinh tởm nhất, khiến tôi căm phẫn nhất trên đời này.
Kẻ giết chết em gái tôi vẫn còn đứng trước mặt tôi mỗi ngày. Tôi phải căng hết thần kinh để giả vờ vui vẻ, ở bên cạnh anh ta, tìm cách thu thập chứng cứ để lật đổ anh ta.
Vậy mà giờ anh ta lại nói với tôi, tôi có thai sao?
Tôi phải sinh con cho kẻ thù của mình, cho một con quỷ giết người không ghê tay?
Đứa trẻ này hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của tôi. Tôi không cần một gánh nặng, tôi cần thu thập chứng cứ để tống anh ta vào tù.
Tôi chợt nhớ ra mấy lần lén uống thuốc tránh thai. Nhưng Lương Giao đã tráo thuốc của tôi. Anh ta lừa tôi.
Cảm giác buồn nôn trào lên trong cổ họng.
Tôi trở nên trầm lặng, không ăn, không uống, chỉ trốn trong phòng. Anh ta nói chuyện với tôi, tôi mặc kệ.
Trước đây tôi ngoan ngoãn bao nhiêu, bây giờ chống đối bấy nhiêu.
Tôi nói: "Tùy anh thôi, Lương Giao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-m-t-m-a-ng&chuong=6]
Cứ như trước đi, lại dìm tôi vào bể nước, nhốt tôi trong lồng, đánh đập, chửi mắng cũng được. Tôi không bao giờ sinh con cho anh đâu."
Ánh mắt Lương Giao lạnh như băng, anh ta nghiến răng, gằn từng chữ: "Trình Đông Đông, em vô lương tâm vừa thôi! Em không muốn sinh cũng phải sinh! Đây là kết tinh tình yêu của chúng ta!"
Tôi và anh có tình yêu sao?
Tôi quay lưng về phía anh ta, nằm trên giường, không thèm liếc nhìn một cái.
Phía sau, Lương Giao nổi điên đập vỡ đồ đạc trong phòng. Những thứ đồ trang trí xa xỉ trước đây anh ta tặng tôi, giờ lại chính tay đập nát. Đúng là bệnh hoạn.
Tôi vẫn không ăn, anh ta ép tôi ăn, tôi liền nôn ra sàn.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt chất chứa thù hận. Cuối cùng, anh ta tức đến phát điên, gào lên: "Trình Đông Đông! Em rốt cuộc muốn thế nào?!"
Tôi cười lạnh: "Anh gấp gì? Trước đây tôi bị nhốt ba ngày không ăn vẫn sống đấy thôi."
Lương Giao đứng đó, bóng dáng cao lớn một mét chín của anh ta phủ trùm lên tôi.
Anh ta nghiến răng: "Trình Đông Đông, tôi quỳ xuống cầu xin em, em ăn một miếng có được không? Em còn có con trong bụng, em không biết sao?"
Tôi biết chứ. Tôi hiểu cơ thể mình hơn ai hết. Nhưng có ích gì? Tôi không thể yêu đứa trẻ này.
Sự xuất hiện của nó là do cha nó ép buộc. Lương Giao kiểm soát mọi thứ của tôi, tôi căn bản không có quyền quyết định.
Tôi cười nhạt: "Vậy thì quỳ đi."
"Phịch" một tiếng, anh ta quỳ xuống ngay lập tức.
Một người đàn ông cao một mét chín, quỳ gối trên sàn như một con gấu, trông buồn cười chết đi được.
Anh ta quỳ, tay cầm bát cháo, giọng đầy tức giận: "Trình Đông Đông, em không có lương tâm! Em ăn hay không?!"
Tôi ăn rồi.
Nhưng trò chơi mới chỉ bắt đầu. Món quà thực sự dành cho anh ta là vào ngày cưới.
Lương Giao thật nực cười. Anh ta coi thường pháp luật, nhưng lại khát khao có một cuộc hôn nhân hợp pháp. Không cần đăng ký kết hôn, anh ta trực tiếp tìm người đóng dấu, biến tôi thành vợ mình.
Anh ta không ngờ rằng…
Đoạn video đó, tôi đã giấu suốt ba năm. Thứ duy nhất còn sót lại trong điện thoại của em gái tôi.
Anh ta tưởng đã hủy hết mọi bằng chứng, nhưng không biết rằng, tôi – kẻ bị hại – vẫn còn giữ một đoạn.
Anh ta đã chuẩn bị cho đám cưới từ rất lâu, đặt nhẫn kim cương và váy cưới từ Pháp. Anh ta đầy mong chờ, thậm chí còn háo hức chơi trò rước dâu.
Anh ta đưa tôi đến một căn biệt thự khác, lái siêu xe đến đón tôi.
Anh ta tổ chức rình rang, trước mặt tất cả mọi người ở Thượng Thành tuyên bố tôi là vợ anh ta.
Tôi đã phát đoạn video đó ngay tại lễ cưới.
Cả hội trường im lặng như chết, còn tôi đứng trên sân khấu cười vang.
Lương Giao trong cơn thịnh nộ, đập vỡ toàn bộ màn hình. Anh ta điên cuồng đến mức suýt rút súng bắn chết người đã phát video.
Hôn lễ hoàn toàn bị phá nát.
Mặc trên người bộ vest cưới, anh ta đỏ mắt, giọng khàn đặc: "Chúng ta không thể làm lại từ đầu sao?"
Tôi chỉ vào màn hình, cười hỏi: "Anh nghĩ sao?"
Hốc mắt anh ta đỏ ngầu, giọng run rẩy: "Vậy phải làm thế nào đây?"
Sau đó, anh ta chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu, gào thét như một con thú dữ bị dồn vào đường cùng.
Nước mắt chảy qua kẽ tay.
Khoảnh khắc này, Lương Giao mất hết tôn nghiêm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận