9
Tiểu Bạch Hùng mất tích, cảnh sát tìm vài lần.
Ba mẹ cô ta cũng làm ầm ĩ, nhưng kết quả cuối cùng là: Tiểu Bạch Hùng quen bạn trai trên mạng, bị dụ dỗ ra nước ngoài, rồi mất tích.
Không ai nghi ngờ Lương Giao.
Ở Thượng Thành, chết người là chuyện thường, ai bảo đó toàn là kẻ vượt biên bỏ mạng.
Từ sau cái chết của Tiểu Bạch Hùng, tôi ở bên Lương Giao hai năm.
Hai năm trời, bên cạnh anh ta chỉ có một mình tôi.
Lương Giao chiếm hữu cực đoan, tôi gần như không được nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Rồi anh ta xóa sạch quá khứ ba năm trước.
Những kẻ từng xem tôi bị làm nhục, từng cười nhạo tôi, tất cả đều tán gia bại sản.
Có người phụ nữ ghen tị với tôi, chạy đến trước mặt tôi nhắc lại chuyện cũ.
Chưa kịp để tôi nhíu mày, cô ta đã bị bịt miệng, lôi đi.
Cả Thượng Thành, không ai dám nhìn tôi với ánh mắt khinh thường nữa.
Thậm chí, họ còn tặng tôi trang sức, mong tôi nói giúp họ vài câu trước mặt Lương Giao.
Năm thứ hai bên anh ta, Lương Giao lái máy bay riêng đưa tôi đến một hòn đảo.
Chúng tôi ở đó suốt sáu tháng.
Sáu tháng đó, với Lương Giao mà nói, là khoảng thời gian đẹp nhất.
Ban ngày, anh ta dạy tôi học.
Anh ta muốn biến tôi thành dáng vẻ anh ta thích.
Anh ta dạy tôi đọc sách.
Tôi học kém từ nhỏ, trí nhớ không tốt, logic cũng không mạnh.
Vậy mà anh ta lại dạy tôi quản lý và tài chính.
Tôi nghe như trời đánh, nghe mà phát khóc.
Lương Giao cười lớn: "Nếu em thuộc được một chút, tôi sẽ thưởng cho em."
Mà phần thưởng của anh ta là hôn tôi, ôm tôi, chạm vào tôi.
Đây là thưởng cho tôi, hay thưởng cho chính anh ta?
Tôi ghét anh ta, nhưng vẫn cắn răng học.
Khi anh ta họp, tôi cầm sách học đến ngủ gục.
Tỉnh dậy, trên trán đã có chữ "Vương" vẽ bằng bút.
Tôi mở mắt, anh ta có chút bối rối, vành tai ửng đỏ, mắt cũng hơi lảng tránh.
Tôi lườm anh ta: "Anh làm gì đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-m-t-m-a-ng&chuong=5]
Giống đám con trai nghịch ngợm hồi đi học thế."
Lương Giao nhướng mày, thản nhiên: "Tôi chưa từng đi học."
Anh ta lớn lên bên mẹ, chưa từng đến trường.
Tất cả tri thức của anh ta đều từ gia sư riêng, anh ta sinh ra để kế thừa họ Lương.
Lương gia là khối u ác tính trong bóng tối.
Nó khổng lồ và dơ bẩn.
Nhưng tiền bạc làm mờ mắt con người, luôn có kẻ không tiếc mạng để lao vào vương quốc ngầm này.
Lương Giao sắp xếp cho tôi một thời khóa biểu kín đặc.
Anh ta dạy tôi bắn súng.
Anh ta mua một khẩu súng nhỏ tinh xảo tặng tôi.
Ở trường bắn, anh ta nắm tay tôi, trầm giọng: "Nhìn thấy đầu tên ma-nơ-canh đằng kia không?"
Pằng!
Phát bắn chuẩn xác, đầu ma-nơ-canh vỡ nát.
Tôi bắn vài phát, toàn bộ trượt.
Lương Giao nhếch môi: "Đông Đông, em còn phải học nhiều lắm."
Tôi thích học bắn súng, ngày nào cũng tập.
Đêm trên đảo, gió biển mang hơi lạnh, sóng vỗ vào đá, tung bọt trắng xóa.
Giữa khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi, Lương Giao kéo tôi nhìn biển, nhặt những viên đá vô danh, rồi ôm tôi chặt trong lòng.
Anh ta như muốn hòa tan tôi vào cơ thể.
Anh ta gọi tên tôi, lặp đi lặp lại: "Trình Đông Đông, tôi là người đàn ông của em."
Tôi học bắn súng.
Rồi một đêm, khi anh ta ngủ say, họng súng nhỏ nhắn chĩa vào trán anh ta.
Tôi cố nén hơi thở.
Nhưng Lương Giao chợt mở mắt.
Dưới ánh trăng, mắt anh ta sắc lạnh, lấp lánh như viên bảo thạch và tràn đầy nguy hiểm.
Anh ta siết chặt nòng súng, cười nhạt: "Tôi không thể chết. Chết rồi thì không được ở bên em nữa."
Tôi nghẹn giọng: "Lương Giao, sao anh không chết đi? Tôi hận anh."
Tôi bóp cò.
Nhưng chẳng có viên đạn nào cả.
Lương Giao bật dậy, kéo tôi vào lòng, thì thầm bên tai: "Đông Đông, nếu tôi chết, em cũng phải chết cùng tôi."
Anh ta cắn mạnh vào ngón tay tôi.
"Con sói nhỏ vong ân bội nghĩa."
10
Năm thứ hai, tôi biết được bí mật của Lương Giao.
Anh ta có rất nhiều thân phận khác nhau, từng dùng cái tên "Trương Chiêu Hoa", "Vương Chấn Vân" để đàm phán làm ăn.
Anh ta cấu kết với đám trùm ma túy ở biên giới.
Gần đây, biên giới không yên ổn.
Lương Giao ra ngoài nhiều hơn, số người chết ở Thượng Thành cũng tăng lên.
Cấp trên đã bắt đầu để ý.
Thượng Thành xuất hiện một cảnh sát mới.
Lương Giao mời hắn ăn một bữa cơm, cười hòa nhã: "Nhìn cậu còn trẻ, sao không đến thành phố lớn mà lại chọn nơi hẻo lánh này?"
Cảnh sát mới tên là Tề Tri Pháp.
Hắn bị khí thế áp đảo của Lương Giao dọa sợ, thu vai lại, giọng nói vô thức nhỏ xuống: "Ở đây ít người thi... nên tôi mới đỗ vào."
Tôi nhìn Tề Tri Pháp thêm mấy lần.
Hắn trông như thể sắp vỡ mật vì sợ.
Lương Giao xoay xoay chiếc nhẫn ngọc, giọng điệu thản nhiên: "Thượng Thành là vùng đất núi non hữu tình, dân phong chất phác. Đến đây cũng tốt mà."
Nói xong, anh ta đẩy mấy khối ngọc về phía Tề Tri Pháp.
"Ở đây sản xuất ngọc, mấy thứ này cậu có thể mang đến Ngọc Gia Viện xem thử."
Những khối ngọc này vốn không đáng tiền, nhưng nếu đưa đến Ngọc Gia Viện, một khối có thể đổi ba trăm ngàn.
Tề Tri Pháp chỉ liếc qua, không dám động vào, thậm chí cũng không dám nhìn lâu.
Lương Giao cười ha hả, vẻ mặt đầy vẻ đắc ý. Ở Thượng Thành, không ai không sợ anh ta.
Tôi im lặng, lạnh nhạt chơi với tua rua trên váy.
Lương Giao không cho tôi dùng điện thoại, cũng không để tôi chơi gì khác.
Thấy tôi tự tìm thứ giết thời gian, anh ta lại không vui, bàn tay dưới bàn siết chặt lấy tay tôi.
Tề Tri Pháp làm rơi đũa, cúi xuống nhặt, tình cờ bắt gặp cảnh đó.
Tôi bực mình, bấm mạnh vào lòng bàn tay Lương Giao.
Anh ta chẳng những không tức giận, mà còn cười rạng rỡ.
Sau bữa ăn, Lương Giao uống chút rượu, đè tôi vào ghế xe, đôi mắt đen thẫm nhìn tôi chằm chằm…
Giống như con mèo hoang trong đêm, sẵn sàng vồ lấy con mồi.
"Em nhìn hắn ta mười ba lần."
Anh ta cười lạnh, giọng điệu ghen tuông: "Sao? Thấy tôi già rồi, bắt đầu thích trai trẻ à?"
Thực ra Lương Giao cũng không già, chỉ vì vết sẹo đứt ngang lông mày và khí chất tà ác khiến anh ta trông như ba mươi mấy.
Nhưng thật ra, anh ta mới hai mươi tám.
Tôi bình tĩnh đáp: "Không có."
Lương Giao cười nhạt, giọng đầy khinh miệt: "Chỉ là một thằng vô dụng nhát cáy. Tôi nói chuyện mà còn không dám thở mạnh, cũng đáng để em nhìn sao?"
Nói xong, anh ta ghì chặt tôi lại, áp môi hôn lên trán tôi, thì thầm: "Tối nay, em bị phạt… phải nhìn tôi suốt đêm."
Tôi chẳng có chút cảm tình nào với Tề Tri Pháp.
Thứ nhất, hắn yếu đuối đến mức chẳng khác gì đám chó bên cạnh Lương Giao.
Thứ hai, chỉ vì tôi nhìn hắn mấy lần mà Lương Giao trừng phạt tôi, khiến tôi thấy ghê tởm.
Nhưng sau đó, tôi vẫn thường xuyên gặp hắn.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, hắn lập tức cúi đầu, hoảng hốt tránh né.
Tề Tri Pháp biết tôi là người của Lương Giao. Hắn vừa sợ anh ta, vừa sợ chọc giận tôi, nên lúc nào cũng như thể muốn chui xuống đất.
Trước mặt Lương Giao, hắn càng khúm núm, rót trà, hùa theo mọi lời anh ta nói, không có lấy một chút khí thế của cảnh sát, trông như con chim cút nhát chết.
Hắn làm tôi phát chán.
Nhưng khi biết tôi không ưa Tề Tri Pháp, Lương Giao lại vui ra mặt, cười không giấu nổi sự đắc ý: "Không phải gã đàn ông nào cũng giống người của em đâu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận