07
Hoàng hậu nương nương lập tức cảm thấy khó chịu, sa sầm mặt:
"Ồ? Vậy ngươi hãy bước lên đây, để bản cung xem cho kỹ!"
Đích tỷ nhận ra tình thế không ổn.
Vì vậy nàng ta liếc nhìn ta, muốn cầu cứu ta.
Ta ý vị thâm trường gật đầu, ra hiệu cho nàng ta mạnh dạn tiến lên.
Sự tự tin của đích tỷ lập tức tăng lên gấp bội, uốn éo bước lên, không hề sợ hãi.
Các quý nữ xung quanh đều cau mày, xì xào bàn tán.
Chỉ trích nàng ta không có quy củ.
Nhưng đích tỷ lại càng thêm kiêu ngạo, trước mặt Hoàng hậu trực tiếp mắng mỏ họ:
"Đây là nương nương bảo ta lên! Các ngươi không phải là đang ghen tị với ta đó chứ!"
"Bản thân không có bản lĩnh thì đừng có ở sau lưng nói xấu người khác!"
"Hoàng hậu nương nương, người thấy thần nữ nói có lý không?"
Hoàng hậu không nói một lời, chỉ ghét bỏ nâng cằm đích tỷ, liếc nhìn vết bớt giữa lông mày nàng ta.
Chỉ một cái liếc mắt, đã nhìn ra không ổn.
Người trong cung không giống phụ thân và Đại phu nhân không biết gì, Hoàng hậu nương nương càng là người đọc nhiều sách vở.
Đương nhiên phân biệt được con chim này không phải phượng hoàng.
Bà ta đẩy đích tỷ ngã xuống đất, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Khâm thiên giám bên cạnh:
"Khâm thiên giám, ngươi đến xem!"
Đích tỷ bị ngã không biết phải làm sao, vừa đứng dậy đã bị người ta áp giải.
Nàng ta tức giận không ngừng gào thét:
"Ngươi làm gì! Ta là thiên sinh phượng mệnh!"
Nhưng giây tiếp theo, Khâm Thiên Giám sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống đất, mặt đầy hốt hoảng:
"Bẩm Hoàng hậu nương nương! Giữa lông mày nữ tử này không phải chim phượng hoàng!"
"Mà là chim Đái Thắng (*)! Đại hung chi triệu!"
(*) Chim đầu rìu, chào mào.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc.
Mặt đích tỷ càng thêm trắng bệch, ngã quỵ trên mặt đất.
08
Chim Đái Thắng nổi tiếng là loài chim xui xẻo.
Sinh sống ở ven mộ địa, chuyên ăn x/a/c thối, bị người đời coi là điềm gở.
Hoàng cung là nơi cầu sự tốt lạnh, làm sao có thể chứa chấp nàng ta?
Nghe xong lời của Khâm Thiên Giám, Hoàng hậu rất tức giận.
Trực tiếp đập bàn đứng dậy:
"Láo xược! Người không may mắn mà dám chạy đến hoàng cung giương oai!"
"Nếu mạo phạm đến Thánh thượng! Ngươi c/h/e/c vạn lần cũng khó mà chối tội!"
"Người đâu, kéo sao chổi này xuống cho bản cung!"
Chỉ trong nháy mắt, đích tỷ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nàng ta sợ đến mức hoa dung thất sắc, ôm chân Hoàng hậu khóc lóc không ngừng:
"Nương nương! Thần nữ oan uổng, oan uổng!"
"Thần nữ không biết Đái Thắng là gì, thật sự không biết! Thần nữ không cố ý!"
Nhưng Hoàng hậu nương nương chỉ cau mày đẩy nàng ta ra, sợ bị nhiễm phải chút xui xẻo.
"Người đâu! Các ngươi c/h/e/c hết rồi sao!"
"Trước tiên giam nàng ta vào thiên lao, chờ xét xử!"
Thấy thị vệ đến gần, đích tỷ điên cuồng chống cự.
Lại đặt hy vọng vào Thái tử:
"Thái tử điện hạ! Cứu ta! Cứu ta!"
"Ta là chính phi tương lai của ngài!"
Nhưng Thái tử và Vương gia bên cạnh đều bịt c/h/ặ/t mũi miệng, coi nàng ta như rắn rết mãnh thú.
Lần này mặc cho đích tỷ giãy giụa thế nào cũng vô dụng, thị vệ trực tiếp kéo nàng ta đi.
Các quý nữ khác thấy cảnh này, cũng không kiềm được kinh hãi kêu lên.
Sợ bị nhiễm phải khí xui xẻo của đích tỷ, ảnh hưởng đến vận may của mình.
Mà ta trốn trong góc, không kiềm được cong khóe môi.
Kiếp trước ta đã hết lời khuyên can đích tỷ, nhưng nàng ta cứ thích thể hiện.
Kết quả bây giờ có thể nói là tự làm tự chịu.
Trước khi đi, đích tỷ trừng mắt nhìn ta.
Dường như từ trong ánh mắt của ta, nàng ta đã hiểu được mình bị tính kế.
"Là ngươi! Là đồ tiện nhân nhà ngươi h/a/i ta đúng không!"
"Đều do ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi chờ đó!"
Ta u/n/g dung chỉnh lại tóc, làm ra vẻ mặt vô tội.
"Đích tỷ, ta không có, ta không làm!"
Cho dù biết thì sao?
Nếu ta đoán không sai, e rằng nàng ta không thể trở về phủ Tướng quân nữa rồi.
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận