Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MỘNG PHƯỢNG HOÀNG

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-04-10 22:07:30
11

Chớp mắt, đã nửa năm trôi qua.

Do phụ thân đại chiến Man Di, lập được nhiều công lớn, Hoàng thượng long nhan đại duyệt.

Không những ban thưởng hậu hĩnh, thăng quan tiến chức, còn đặc cách cho ta tham gia điện tuyển.

Theo lý mà nói, một thứ nữ như ta tuyệt đối không có tư cách.

Nhưng nay các phương đều lăm le dòm ngó, ai ai cũng muốn bám vào cây đại thụ là phụ thân ta.

Hoàng thượng lo sợ phụ thân công cao át chủ, vì vậy muốn nắm cả hôn sự của ta trong tay.

Như vậy, hai nữ nhi đều gả vào hoàng thất, cũng không sợ phụ thân sinh lòng khác.

Lần tuyển tú này, vẫn do Hoàng hậu làm chủ.

Ta hiểu rõ bà ta không phải là người dễ đối phó, dù sao đích tỷ đã thua dưới tay bà ta.

Thế nên, trước mặt Hoàng hậu, ta cố ý thu liễm, tỏ ra cung kính, giữ bổn phận.

Hoàng hậu rất hài lòng trước sự thức thời của ta:

"Sớm nghe danh, nhị tiểu thư nhà Lưu tướng quân là người hiểu biết lễ nghĩa.”

"Hôm nay gặp mặt, quả nhiên ôn nhu, khiêm nhường."

"Bản cung có hai Hoàng tử, nay Thái tử và Lục vương gia đều chưa có chính thê.”

"Ngươi nói xem, ngươi coi trọng vị nào hơn?"

Ánh mắt ta lướt qua hai vị nhân trung long phượng, trong lòng thầm suy tính.

Tính cách Hoàng hậu mạnh mẽ, nhất định không thích những nữ tử có dã tâm.

Kiếp trước, bà ta gả đích tỷ cho Lục vương gia, có thể nói là thượng sách.

Tuy rằng Lục vương gia không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, nhưng nếu gả cho hắn, Hoàng thượng không phải lo sợ quyền thế của phụ thân.

Mà ta cũng có thể yên giấc nghỉ ngơi, không cần tham gia tranh đấu chốn hậu cung.

Vì vậy, ta hướng ánh mắt về phía Lục vương gia ôn nhuận như ngọc.

"Thần nữ mạn phép muốn chọn Lục vương gia."

Hoàng hậu hơi sững người, trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.

“Ồ? Ngươi và đích tỷ của ngươi rất khác nhau."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Thái tử phi sao? Sau này dưới một người, trên vạn người."

Ta vội vàng lắc đầu, tỏ rõ lập trường của mình:

"Thần nữ không dám, thần nữ tự biết tư chất tầm thường, nếu có thể xứng đôi với Lục vương gia, đã là hạnh phúc vạn phần.”

“Thái tử là rồng trong biển người, thần nữ không dám mơ tưởng cao xa."

Lúc này Hoàng hậu nương nương mới hài lòng gật đầu, lập tức ban hôn cho hai chúng ta.

Ta và Lục vương gia bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Rất nhanh có thể cảm nhận được, nhất định hắn là người có tính tình, phẩm hạnh cực tốt.

Thật không hiểu nổi, mỹ nam như vậy, sao đích tỷ lại không vừa mắt?

Có lẽ là do nàng ta căn bản không xứng.

12

Gặp lại đích tỷ, đã là sau khi ta thành hôn.

Ta cùng Lục vương gia vào cung thỉnh an.

Thấy phu thê ta tương kính như tân, cầm sắt hòa minh.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều rất đỗi vui mừng.

Còn đặc biệt cho phép ta đến chỗ đích tỷ hàn huyên đôi chút, để an ủi tình tỷ muội.

Nhưng họ đâu biết, ta và đích tỷ vốn chẳng có chút tình tỷ muội nào.

Gặp lại nhau, chẳng qua là kẻ thù tương kiến, đỏ mắt ghen tức mà thôi.

Đích tỷ ở trong cung, tháng ngày trôi qua dài đằng đẵng như cả năm.

Mới nửa năm không gặp, nàng ta đã không còn phong thái như xưa, phảng phất như già đi mười tuổi.

Nhất là vết bớt giữa mày, từ khi biết là chim không may mắn, đã không dám tùy tiện lộ ra.

Ngày thường đều che che giấu giấu, đâu còn dáng vẻ phấn chấn như trước kia.

Nhưng điều ta muốn, không chỉ là nàng ta chịu khổ, mà là muốn mạng của nàng ta!

Vừa thấy ta, đích tỷ đã vội vàng xông tới, túm lấy ta.

Nàng ta hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, cho rằng ta đã cướp đi cuộc sống vốn thuộc về nàng ta.

"Đồ tiện nhân! Ngươi còn dám đến gặp ta!"

"Nếu không phải tại ngươi, sao ta có thể rơi vào bước đường cùng này!"

"Ngươi x/u/i g/i/u/c ta làm trò cười cho thiên hạ! Còn bản thân thì hay rồi, giờ lại bám được vào cành cao là Lục vương gia."

"Vốn dĩ người được ban hôn phải là ta mới đúng! Người phải chịu khổ là ngươi, đồ thứ nữ!"

Đối mặt với sự chất vấn và mắng chửi của nàng ta, ta chỉ u/n/g dung sửa sang lại y phục.

Rồi lắc đầu thở dài.

"Đích tỷ, muội muội thật sự coi thường tỷ, tỷ xem bản thân bây giờ thành ra bộ dạng gì rồi."

"Chẳng lẽ ở trong cung lâu ngày, quên mất mình là ai rồi sao?"

"Tỷ là đích nữ Lưu phủ, trời sinh mệnh quý, thầy bói đều nói tỷ tuyệt đối không phải vật trong ao."

"Lẽ nào tỷ cam tâm sống mòn nơi góc tối, cô độc đến già sao?"

Nghe ta nói vậy, đích tỷ khựng lại, ngay cả việc tìm ta tính sổ cũng quên bẵng.

Đương nhiên nàng ta không muốn tiếp tục sống cuộc sống như vậy, nhưng vẫn luôn nghi ngờ ta.

"Ngươi có ý gì? Lại muốn bày ra chủ ý thối tha gì!”

"Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không mắc lừa ngươi lần nữa đâu!"

Miệng nói vậy, nhưng vẻ nôn nóng trên mặt nàng ta lại chẳng thể giấu nổi.

Ta che miệng cười, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai.

"Đích tỷ, tỷ là thiên mệnh phượng nữ, sao có thể coi trọng cái vị trí Vương phi nhỏ bé này?"

"Mục tiêu của tỷ phải là Hoàng hậu mới đúng!"

"Nếu đã vào cung, nếu ta là tỷ, nhất định sẽ tìm mọi cách dẫm nát Hoàng hậu nương nương dưới chân!"

"Nếu có một ngày có thể thay thế được, đến lúc đó ngay cả Thái tử cũng nằm trong tay tỷ."

Bị ta khích bác như vậy, dã tâm của đích tỷ lại rục rịch trỗi dậy.

Nhưng ngoài mặt, nàng ta vẫn làm ra vẻ không tin.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận