Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MỘNG PHƯỢNG HOÀNG

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-04-10 22:06:43
09

Chỉ là ta không ngờ, quả nhiên đích tỷ không phải vật trong ao.

Mệnh cách vô cùng cứng.

Ngay khi Hoàng thượng và Hoàng hậu giận dữ, chuẩn bị xử tử nàng ta, biên cương đột nhiên truyền đến tin khẩn cấp.

Lại là Man Di x/a/m phạm.

Vốn dĩ biên cương luôn thái bình, phụ thân làm tướng quân cũng nhàn rỗi ở nhà nhiều năm.

Bây giờ đột nhiên nhận lệnh trong lúc nguy cấp, đích tỷ thân là đích trưởng nữ của ông ấy, đương nhiên không thể tùy tiện động vào.

Dù sao đạo lý kéo một sợi tóc mà động đến toàn thân, mọi người đều hiểu.

Vì vậy việc xử tử đích tỷ không những bị hoãn lại, mà còn nhân cơ hội này tẩy trắng.

Nói rằng ấn ký giữa lông mày của nàng ta đích thực là phượng hoàng, trước đó là Khâm Thiên Giám nhìn nhầm.

Mà Khâm Thiên Giám, kẻ đã đoán định nàng ta là người không may mắn, lại trở thành kẻ c/h/e/c thay, thay nàng ta lên đường.

Đích tỷ từ trong thiên lao được thả ra, nhìn mọi người với ánh mắt đầy oán khí.

Xem ra, mấy ngày nay nàng ta đã chịu không ít khổ sở.

Hoàng hậu thay đổi thái độ lạnh lùng, nhiệt tình đón nàng ta lên:

"Ngoan, thật sự đã uất ức cho ngươi rồi."

"Cũng trách bản cung nhìn người không rõ, sao ngươi có thể là người không may mắn chứ."

Đích tỷ hừ lạnh một tiếng, lại khôi phục dáng vẻ hống hách:

"Thần nữ không dám, sao thần nữ dám trách tội Hoàng hậu nương nương?"

"Dù sao nương nương là chủ nhân trung cung, nói một là một, hai là hai."

"Cho dù nương nương muốn mạng của thần nữ, không phải cũng chỉ là một câu nói thôi sao."

Nghe giọng điệu âm dương quái khí của nàng ta, trong mắt Hoàng hậu lóe lên sự tàn nhẫn.

Vốn dĩ bà ta còn nghĩ, có thể mượn thế lực của Lưu gia để nhi tử nhà mình có chỗ dựa.

Nhưng sự kiêu ngạo của đích tỷ đã hoàn toàn c/a/t đứt tiền đồ của nàng ta.

Vì vậy Hoàng hậu chuyển chủ đề, biểu cảm cũng lạnh lùng:

"Nếu Lưu tiểu thư là điềm lành trời ban, vậy thì hôm nay bản cung sẽ làm chủ."

"Đưa ngươi vào hậu cung, cũng là để trong cung thêm chút vui vẻ."

Hoàng hậu ngoài mặt tươi cười, ẩn chứa sự nham hiểm, chỉ vài câu đã quyết định vận mệnh của đích tỷ.

Cũng phải, đối phó với một người không nghe lời mà không thể g/i/e/c.

Cách tốt nhất chính là để nàng ta ở dưới mí mắt mình mà giám sát.

Mà đích tỷ ngây ngẩn hồi lâu, suýt chút nữa tức ngất đi.

Dù sao năm nay Hoàng thượng đã gần sáu mươi tuổi, đã có thể làm tổ phụ của nàng ta rồi.

10

Nhưng dù thế nào, đại cục đã định.

Ngày phụ thân xuất chinh, đích tỷ cũng bị một chiếc kiệu nhỏ nâng vào cung.

Khi bị nhét vào trong kiệu, nàng ta gào khóc:

"Mẫu thân! Mẫu thân cứu con! Nữ nhi không muốn vào cung!"

"Con là thiên sinh phượng mệnh! Con phải gả cho Thái tử! Mẫu thân!"

Nhưng cho dù Đại phu nhân khóc đến đứt ruột đứt gan, cũng không dám đưa tay ngăn cản.

Dù sao thánh ý không thể trái, bây giờ đích tỷ còn sống đã là nhặt về một mạng rồi.

Nhìn mẫu thân hai người chia ly, dáng vẻ đau khổ không chịu nổi này.

Trong lòng ta cảm thấy thật hả hê.

Khi xưa tiểu nương q/u/a d/o/i, đến c/h/e/c vẫn dặn ta phải giúp đỡ đích tỷ.

Nào ngờ, chính mình lại bị họ ngày qua ngày hạ độc h/a/i c/h/e/c.

Bây giờ hai người này coi như là gặp báo ứng rồi.

Ta nghĩ, sau này cuộc sống của đích tỷ trong cung nhất định sẽ rất thú vị.

Dù sao nàng ta là thiên sinh mệnh quý, mệnh cách phượng hoàng.

Nể mặt phụ thân, bề ngoài Hoàng hậu cũng không làm gì quá đáng.

Hoàng đế ban cho đích tỷ một vị phân không tệ, phong làm Nhàn phi.

Một là hy vọng đích tỷ đoan trang, hiền thục, hai là cũng coi như một loại cảnh cáo với nàng ta.

Bảo nàng ta phải biết an phận thủ thường, sống nép mình lại.

Ban đầu, đích tỷ và Đại phu nhân còn ôm một tia ảo tưởng.

Cho rằng đích tỷ có thể dựa vào nhan sắc nhận được được sủng ái, đứng vững trong hậu cung, vậy coi như sau này cũng có chỗ dựa.

Nhưng lão Hoàng đế tuổi đã gần sáu mươi, dù có tham luyến sắc đẹp đến đâu cũng là hữu tâm vô lực.

Nghe trong Kinh thành đồn đại, đêm đích tỷ được sủng hạnh, là "nguyên đai nguyên kiện" bị khiêng ra.

Ngày hôm sau, nàng ta trở thành trò cười cho cả hậu cung.

Đích tỷ tính tình cao ngạo, làm sao có thể chịu được cảnh trong cung "thấy người sang bắt quàng làm họ, thấy kẻ khó vội vàng tránh xa".

Mới chỉ một tháng, nàng ta đã liên tục gửi thư về nhà, than thở khóc lóc.

Nói rằng trong cung việc gì cũng không như ý, muốn Đại phu nhân tìm cách giúp nàng ta thoát khỏi bể khổ.

Nhưng Đại phu nhân ngoài việc lấy nước mắt rửa mặt thì chẳng làm được gì.

Còn ta lại được sống những ngày tháng nhàn nhã, tự tại, ngày thường ngoài việc cắm hoa, thưởng trà thì chính là ra ngoài giao du, tụ họp.

Đại phu nhân dù có muốn gây khó dễ cho ta, phụ thân cũng không cho phép.

Giờ đây, cả đời đích tỷ coi như đã tàn, ta là nữ tử duy nhất trong nhà đến tuổi cập kê.

Phụ thân còn trông mong vào hôn sự của ta để làm nên chuyện.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận